Chương trước
Chương sau
Mấy người bọn Hứa Thâm cũng nhìn về phía thanh niên.

Khi Hứa Thâm nghe được là khư thú cấp D, ít nhiều trong lòng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.

May mắn nó chỉ là cấp D. . .

Nếu là loại khư thú cấp bậc như "Ma ma", hoặc là cấp cao hơn. . . Phỏng chừng hôm nay cả đám xong đời rồi.

Tới lúc này, Hứa Thâm bỗng hồi tưởng lại chuỗi hành động theo bản năng của mình, trong lòng hắn lập tức trào lên cảm giác nghĩ mà sợ và hối hận mãnh liệt, xem ra hắn vẫn chưa đủ khắc chế, nhất định phải tập làm quen với phản ứng "Trì độn" nhiều hơn mới được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn có một loại cảm giác kể cả khi hắn không nhìn thấy con khư thú cấp D kia, thì dường như đối phương cũng có tính toán tiếp cận bọn họ . . .

"Không biết, có lẽ là khư thú lang thang tạm thời đi ngang qua đây. Nhưng nó có thể tránh thoát quá trình quét hình của dụng cụ dò xét, hơn phân nửa là loại khư thú thiên về ẩn tàng. . ." Thanh niên vừa báo cáo xong tình huống nơi này về trong cục, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm trả lời.

Sắc mặt đám người Triệu Nguyên cũng trở nên khó coi, bọn họ đã học tập tri thức có liên quan tới khư thú, tự nhiên hiểu những lời thanh niên nói có nghĩa gì. Khư thú có rất nhiều chủng loại khác nhau, có loại ngụy trang ẩn tàng, có loại khát máu ham ăn, còn có loại ký sinh... vân vân.

"Từ ca, vậy khảo hạch của chúng ta. . ."

"Hẳn là trong cục sẽ bố trí thêm một lần nữa. Lại nói, đây cũng là chuyện tốt với các cậu, dù sao lần này cũng coi như các cậu đã tích góp được một chút kinh nghiệm, chờ đến khi tham gia khảo hạch lần sau sẽ không lộ ra vẻ khẩn trương như vậy nữa." Thanh niên nói.

Ba người Triệu Nguyên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng không khỏi âm thầm cười khổ.



"Chúng ta cứ tiếp tục chờ ở đây sao? Lưu ca có thể giải quyết con khư thú kia không? Lỡ như nó lại tìm tới nơi này. . ." Kỳ Thiên Minh sầu lo nói.

Thanh niên nhìn nhìn dụng cụ dò xét trong tay, nói: "Hẳn là Lưu ca sẽ dẫn thứ kia đi xa một chút. Nếu hiện giờ chúng ta lên xe, có lẽ động tĩnh sẽ hấp dẫn món đồ chơi kia tới đây. Huống chi nếu chúng ta lái xe đi rồi, Lưu ca biết làm sao bây giờ? Cứ chờ ở đây thêm chút nữa. Mà mọi người cũng không cần quá mức lo lắng, trong cục đã phái người tới rồi, lấy lộ trình của nơi này, trong vòng 20 phút bọn họ sẽ đến nơi." Nói đến này, gã nở nụ cười: "Có lẽ mọi người còn có cơ hội được nhìn thấy khung cảnh săn giết khư thú cấp D nữa, đây chính là cơ hội khó được nha."

Đáng tiếc, mấy người kia đang trong tình cảnh khẩn trương hiện giờ, lại cười không nổi, chỉ cảm thấy bất an tràn ngập trong lòng.

Mười mấy phút trôi qua.

Bỗng nhiên, sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hình như hắn có cảm giác gì đó, lại ngẩng đầu nhìn qua một góc phía trên hành lang nơi bọn họ đang lần trốn.

Nơi đó, một khuôn mặt hồn nhiên tươi cười vừa ló đầu ra.

Ánh mắt kia nhìn thấy Hứa Thâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nọ lập tức lộ ra nụ cười cực kỳ tươi tắn với đôi mắt như vầng trăng non.

"Em tìm thấy mọi người rồi nha, đóa miêu miêu (ú òa hoặc peekaboo). . ."

Ngay sau đó, bóng dáng nó rơi vuông góc xuống dưới. Không nói chính xác hơn là nó lao mình xuống dưới!

"Chạy mau!" Hứa Thâm vội vàng nói.

Thanh niên kia sửng sốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên. Và chỉ trong nháy mắt, con ngươi của gã đã co rút lại thành đầu kim, gã nhanh chóng lăn qua một bên, tránh đi đòn tấn công của khư thú nọ.

Những người khác cũng vội vàng trốn tránh, nhưng một đội viên bên người Triệu Nguyên lại không may mắn như vậy. Vị trí của người này vừa lúc ở giữa cả đám. Dựa theo tình huống trước khi khư thú xuất hiện, thì đây chính là vị trí an toàn nhất trong đám người, nó cũng mang đến cho gã cảm giác an toàn và an ủi tâm lý thật lớn. . .



Nhưng lúc này, nó lại trở thành hồng tâm trí mạng!

Chỉ nghe “Bành” một tiếng, tứ chi như lưỡi hái kia hạ xuống, hai bàn tay của cô bé khư thú trực tiếp cắt mở thân thể vị đội viên kia ra, nhát chém mượt mà vô cùng. Chỉ một màn này thôi cũng có thể nhìn ra đôi lưỡi hái kia sắc bén đến mức nào.

Máu tươi, nội tạng… tất cả đều bắn tung tóe, rơi rụng đầy đất.

Cô bé nọ nâng đầu mình lên khỏi khoang bụng của vị đội viên kia, trên mặt dính đầy máu tươi, trong miệng còn cắn một đoạn ruột non, lại nở nụ cười khanh khách, đôi mắt lập tức nhìn về phía Hứa Thâm trong đám người.

Đáy lòng Hứa Thâm phát lạnh, hắn cũng không quay đầu lại, lập tức xoay người bỏ chạy.

"A!"

"Chạy mau!"

Mấy người khác cũng bị dọa cho sợ hãi, quá khủng bố, sinh tử chỉ gần trong gang tấc.

Lúc trước Hạ Tĩnh Tương vẫn một mực khát khao được trông thấy khư thú, nhưng ở giờ khắc này, đầu óc cô đã rơi thẳng vào khoảng không, trống rỗng, chỉ có duy nhất một ý niệm đang không ngừng rít gào trong đầu: Chạy mau, chạy mau! !

Tất cả mọi người đều chạy trốn, Từ ca cũng không ngoại lệ.

Gã không thể ngăn cản được công kích của khư thú cấp D, nếu còn mang theo mấy người mới chẳng khác gì tặng món ăn cho nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.