Chương trước
Chương sau
"Có thể sống sót, thật là may mắn. . ." Tựa như chàng trai lái xe vừa mở miệng cảm khái một câu, nhưng ngay sau đó, gã lại khẽ cười, nói: "Trong cục rất coi trọng cậu, cho nên cậu nhất định phải sống sót thật tốt, đừng để lãng phí những tài nguyên mà cục đã chuẩn bị cho cậu."

"Tôi sẽ." Hứa Thâm chân thành nói.

Sống sót. . . Hắn vẫn luôn cố gắng làm như vậy.

Không cần biết đã gặp phải những chuyện gì, khát khao sống sót của hắn luôn mãnh liệt hơn bất cứ ai.

"Xem ra cậu rất nổi tiếng trong cục nha. . ." Kỳ Thiên Minh cười, thấp giọng nói với Hứa Thâm.

Hứa Thâm cũng cảm thấy như vậy, khẽ cười cười đáp lại.

Hạ Tĩnh Tương hơi nhíu mày, không nói gì.

"Được rồi, nói chính sự đi." Giọng nói của chàng trai lái xe chợt lạnh lùng xuống: "Lần này các cô cậu đi làm người quan sát, chính là đi tới tích lũy kinh nghiệm, cho nên khi có mặt, tuyệt đối đừng làm ra bất cứ chuyện dư thừa gì, còn nữa đừng đi lung tung, nói lung tung, và khi không có tín hiệu của chúng tôi, đừng tùy ý mở Khư Nhãn!"

Hạ Tĩnh Tương nghi hoặc nói: "Vì sao chứ? Nói như vậy, không phải chúng tôi chẳng khác gì người gỗ ư?"

"Nếu cô không thích làm người gỗ, cũng được, cô có thể đi làm người chết." Chàng trai lái xe lạnh lùng nói: "Bên trên cho mấy người đi tới quan sát, là muốn để mấy người biết được, trảm khư là quá trình như thế nào, để trong tương lai mấy người có chuẩn bị tâm lý, chứ không phải bảo các người tham gia. Mặt khác, không cho mấy người mở Khư Nhãn, vì sợ khi mấy người mạo muội mở Khư Nhãn, sẽ nhìn thấy những con khư không nên nhìn thấy, rồi bị công kích. Đến lúc đó chúng tôi cũng không kịp ứng cứu. Tuyệt đối phải nhớ kỹ một câu, ngay khi cô đang chăm chú nhìn khư, khư cũng sẽ chú ý tới cô!"



Sắc mặt Hạ Tĩnh Tương hơi đổi, nhưng khi nghĩ tới đủ loại tình huống lúc bản thân bị cuốn vào sự kiện khư thú, cô không nói thêm gì nữa.

Nửa giờ sau.

"Được rồi, tới rồi."

Chiếc xe ngừng lại phía trên một con đường xưa cũ.

Theo tiếng vù vù của động cơ biến mất, từ trong lầu nhỏ cũ kỹ bên cạnh có bốn bóng dáng bước ra.

"Thế nào, có động tĩnh gì chưa?"

Chàng trai lái xe tắt máy xuống xe, lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi tiền, lại rút một điếu từ bên trong bao, ném cho thanh niên đang đi tới từ phía đối diện, sau đó cũng tự rút cho mình một điếu, rồi dùng bật lửa châm. Chàng trai ấy khẽ gạt bật lửa một cái, lại vứt nó cho thanh niên đối diện, còn bản thân rít một hơi thuốc lá, cuối cùng mới chầm chậm nhả làn khói đặc từ trong miệng mình ra.

"Không, hẳn là lúc ban ngày, nó đang ẩn trốn." Thanh niên đối diện cũng châm thuốc lá, khẽ cười một tiếng, tiếp theo lại nói với ba người bên cạnh: "Vị này chính là Lưu ca, đã trảm khư được ba năm, là tay già đời thuộc đội ngũ thứ hai trong cục chúng ta, từng dẫn đội chém giết khư thú cấp D. Hôm nay vận khí của mấy người không tồi đâu."

Ba người bên cạnh đó là nhóm của Triệu Nguyên tham gia khảo hạch lần này, vừa nghe vậy lập tức cảm thấy được ưu ái mà hoảng sợ, vội vàng hô to “Chào Lưu ca”, hàn huyên vô cùng khách khí.

Lưu Phong gảy tàn thuốc, nói: "Mục tiêu lần này là khư thú cấp E, chủ yếu sẽ cho ba người các cậu đến săn giết. Nhiệm vụ chính của hai chúng tôi là bảo đảm máy người không chết. Chỉ cần các cậu không hoảng hốt, cẩn thận phối hợp với nhau, thì chuyện săn giết khư thú cấp E không khó."

"Vâng. Phải." Ba người Triệu Nguyên vội vàng cười bồi.



Lưu Phong đưa mắt nhìn tầng sương mù dày đặc che ánh mặt trời chung quanh, nói: "Vậy chuẩn bị hành động đi, sớm kết thúc, sớm quay về."

"Được rồi." Thanh niên xoay người tiến vào trong chiếc xe.

"Triệu ca, mấy người phải cố lên, nhớ cẩn thận nữa nhé!" Kỳ Thiên Minh tiến lên, cổ vũ ba người Triệu Nguyên, tựa như quan hệ đôi bên không tồi.

Triệu Nguyên nhìn lướt qua ba người mới tới, cười nói: "Xem ra cũng sắp tới lượt cậu rồi nha, nhớ chú ý quan sát đó, hi vọng lần sau, mọi người cũng có thể thuận lợi vượt qua."

Kỳ Thiên Minh gật gật đầu.

"Cậu này là. . ." Bỗng Triệu Nguyên chú ý tới Hạ Tĩnh Tương và Hứa Thâm đang đứng đằng sau Kỳ Thiên Minh, trong đó có một cô gái khó đối phó và một thiếu niên thực xa lạ.

"Cậu ấy chính là người mới vừa chuyển vào trong cục, nghe nói chỉ trong hai ngày đã nắm vững cách mở đóng Khư Nhãn, được trong cục đặc biệt chiếu cố, mới cho cậu ấy tới quan sát." Kỳ Thiên Minh quay đầu đưa mắt nhìn Hứa Thâm, rồi cười nói với Triệu Nguyên.

"Hai ngày đã học xong cách mở đóng Khư Nhãn?" Ba người Triệu Nguyên khẽ giật mình, lại không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thâm.

Rất nhanh, bọn họ đã chậm rãi bình phục xuống. Triệu Nguyên nói với Kỳ Thiên Minh: "Vậy đợi lát nữa, cậu cần chú ý một chút, dù sao cũng là lần đầu nhìn thấy khư, đừng kinh sợ tới hô to gọi nhỏ, lỡ như sai lầm sẽ không xong đâu."

Kỳ Thiên Minh biết ý tứ của gã, sợ mấy người mình quấy nhiễu đến khảo hạch của bọn họ, lập tức gật đầu nói: "Tôi đã hiểu, Triệu ca."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.