Có lẽ do động tác của cậu, khiến cho ma ma thức tỉnh, âm thanh rời giường từ bên cạnh truyền đến, cùng với giọng nói hơi có vài phần lười biếng dịu dàng: "Tiểu Thâm, con đã rời giường rồi sao? Có phải đã đói bụng hay không? Để ma ma đi nấu cơm cho con."
"Con tạm ổn, không quá đói." Thiếu niên thu lại bàn tay, nhẹ giọng nói.
"Vậy cũng phải ăn thứ gì đó chứ? Con đang tuổi phát triển, không ăn bữa sáng sao được?" Ma ma của cậu oán trách một câu, ngay sau đó thiếu niên nghe được âm thanh tất tất tác tác nhẹ nhàng, rời khỏi phòng.
"Ma ma, vị khách ngày hôm qua ở bên ngoài cửa ư?" Thiếu niên vuốt vách tường trở lại phòng khách, ngồi xuống phía trước bàn ăn, thuận miệng dò hỏi.
"Người kia ư? Mẹ đã tiễn người ta rời đi rồi." Ma ma của cậu nhẹ giọng cười nói.
Tiễn rời đi... Khóe miệng thiếu niên khẽ giật giật một cái, im lặng một lát, sau đó mới thở dài, nói: "Về sau mẹ đừng cho người ta vào đây nữa, vừa thấy đã biết không tốt lành gì rồi, nói không chừng câu chuyện cái chân bị đứt cũng là giả vờ!"
"Tiểu Thâm, không thể nói như vậy được. Người nọ nói cũng không sai, làm người nên thiện lương, chúng ta nên... Trợ giúp khi người ta yêu cầu!" Ma ma cậu dịu dàng dạy dỗ.
Khóe miệng thiếu niên khẽ động, cuối cùng cũng không nói gì nữa, lại khôi phục thành khuôn mặt không chút thay đổi.
Không bao lâu sau, một phần đồ ăn tỏa ra hương vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-da-than-hanh/2577421/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.