Chương trước
Chương sau
Trận đấu thực ra có thể xem như đã kết thúc, thế nhưng Khuynh Cái Như Cố ở trên sân đột nhiên rớt mạng, ban tổ chức vẫn phải tỏ thái độ.

Rất nhanh đã có người liên lạc về hiện thực, điều tra tình huống của Khuynh Cái Như Cố.

Trong chốc lát, người dẫn chương trình lên sân khấu lần nữa, bày tỏ: Khuynh Cái Như Cố không sao cả, chỉ là sử dụng não quá mức, bị hệ thống cưỡng chế logout.

Trên màn hình lớn còn phát một đoạn video của Khuynh Cái Như Cố, người nọ đặc biệt xuất hiện trước ống kính để khán giả yên tâm.

Nhìn thấy tinh thần anh vẫn tốt, khản giả quả thực yên tâm, đồng thời cũng chú ý tới trên chóp mũi Khuynh Cái Như Cố có dán một thiết bị rất nhỏ, ừm, nó chủ yếu dùng để trì hoãn triệu chứng chảy máu mũi.

Tất cả mọi người: “…”

Không ít người quay đầu nhìn Odin, thì thấy Odin cực buồn chán, đã đi xuống sân khấu biến mất tiêu rồi.

Sau khi Tyler logout, cái tin vỉa hè (1) về việc “Odin trực tiếp đánh cho Khuynh Cái Như Cố chảy máu mũi” liền xôn xao, trở thành một tin tức viền hoa (2) của giải đấu tỉnh này.

Tuy rằng khán giả không vì chuyện này mà cười nhạo Khuynh Cái Như Cố, trên dư luận vẫn lấy việc quan tâm tình trạng cơ thể anh cùng sắp xếp thi đấu làm chủ, thế nhưng…không ngăn được người có tâm liên tục giải thích.

Phạm Đa kỳ thực đang cãi nhau với Khuynh Cái Như Cố, lại còn chuyển ra không sống chung nữa. Giận dỗi hơn nửa tháng không thèm chủ động để ý đến anh, thế nhưng lúc nhìn thấy tin tức này trên bản tin ——

Vẫn tức muốn nổ phổi!

Phạm Đa gửi vào hòm thư chính thức của Tyler một tin nhắn riêng, biểu thị: “Có bản lĩnh thì anh đập tôi đây nè! Bắt nạt người nhà mà là đàn ông đàn ang cái gì! Chưa từng nghe thấy ân oán giang hồ không liên lụy đến vợ con à!”

Tyler không trả lời.

Phạm Đa tiếp tục gửi: “Anh có gan làm mà không có gan chịu à?! Thân là một Sát thủ, bắt nạt Pháp sư khắc chế trời sinh thì có gì hay mà đắc ý!”

Tyler không trả lời.

Phạm Đa lúc này tức đến tim, gan, phèo, phổi đều sắp nổ tung, tiếp tục gửi: “Nói gì đi! Anh đừng có trốn tránh không lên tiếng, tôi biết anh nhìn thấy cả rồi! Có gan thì ra đánh một trận với tôi, anh thua thì công khai xin lỗi nhà tôi đồng thời rút khỏi giải đấu tỉnh!”

Tyler không trả lời.

Phạm Đa: “…” Á! Khó ưa! Tức chết! Tức chết mình rồi!

Ừm, Tyler thực ra không coi hòm thư.

Hòm thư chính thức của hắn vẫn giao cho quản gia AI sàng lọc, có lúc Victor cũng sẽ tự mình trông coi. Bởi vì trước đó luôn có kẻ ty tiện bỉ ổi gây khó khăn cho hắn, cơ chế sàng lọc của quản gia AI tương đối ngặt nghèo, lúc nhận được bức thư đầu tiên của Phạm Đa đã phân tích là hành vi gây hấn, trực tiếp ném vào đáy phân loại.

Cho dù Phạm Đa có tức chết thật, phỏng chừng Tyler còn phải xem tin tức mới biết được.

Hiện tại hắn vừa kết thúc thi đấu, đương nhiên là đi thẳng về nhà.

Bởi vì trong hiện thực vô cùng vắng lặng, Tyler rất lâu rồi không logout. Hắn dần dần bắt đầu quen với quy luật làm việc và nghỉ ngơi của người tinh tế.

Lần này hắn trực tiếp dùng mệnh lệnh truyền tống, vừa về đến nhà, suýt nữa thì cho rằng hệ thống bị trục trặc.

Bởi vì hắn nhận ra mình không đứng ở cửa nhà, đối mặt với căn phòng trang trí quen thuộc, mà lại đứng trên một bến tàu.

“…”

Đồ cổ vừa nghĩ thầm “Khoa học hiện đại đúng là không đáng tin”, vừa mặt lạnh như tiền xoay người định rời đi.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy ở phía sau truyền đến tiếng la của Victor: “Ấy, đợi! Đợi đã!”

Tyler: “…”

Hắn quay đầu lại, thì thấy trong bến tàu chậm rãi xuất hiện một chiếc thuyền đánh cá nhỏ. Victor đứng trên đó, vây quanh bên chân cậu là một vòng nến điện tử hình trái tim, ngốc nghếch vẫy tay về phía mình: “Là em! Là em nè! Em về rồi nè baby!”

Victor nói xong, gắng sức nhìn hắn, trong đôi mắt xanh thẳm phản chiếu ra rất nhiều ánh nến, dịu dàng chan chứa ý cười.

Tyler tháo khăn quàng cùng kính mắt ra, cởi áo khoác tiện tay để trên boong tàu, đi tới nhìn cậu thật lâu.

Hắn suy nghĩ một lát, trong lòng xoay chuyển rất nhiều lời nói đều một lần nữa ẩn giấu đi, cuối cùng chỉ nói một câu: “…Em đang làm gì vậy?”

Victor nói: “Tặng anh một niềm vui bất ngờ!”

Cậu nói rồi đạp lên công tắc, liền thấy nến điện tử trên thuyền đồng loạt lụi tắt, một lát sau lại từ từ sáng lên, lấp lánh như vì sao, cùng lúc truyền đến tiếng đàn piano.

“Em đàn piano, viết trình tự, làm rất nhiều nến, còn viết thơ, vốn muốn tặng anh một niềm vui bất ngờ…” Victor nói rồi tự mình cười trước, “Kết quả là trình tự viết không tốt, như bị sai ở đâu đó ấy, thành ra ban nãy mãi mà không có âm nhạc”

Cậu nói được một nửa, bỗng nhiên thuyền lại di chuyển, chậm rãi lái vào trong bến tàu!

“Ấy! Đừng về! Chờ đã ——“ Victor cuống lên, vội vàng vươn tay bám chặt lấy bến tàu, duỗi chân ra đá công tắc, cuối cùng mới dừng được chiếc thuyền nhỏ không nghe lời này.

Đợi cậu thở hồng hộc ngẩng đầu lên lần nữa, đã thấy Tyler hai tay đút túi quần, đứng trên boong tàu bất đắc dĩ cúi đầu nhìn mình.

Hai người nhìn nhau một lúc, Tyler miễn cưỡng nói: “Ừm, rất ngạc nhiên vui mừng”

Victor cười nói: “Bỏ đi, công nhận là tệ ghê”

Tyler chân dài bước một bước, giẫm vào trong thuyền nhỏ, thuyền nhỏ lung lay một hồi, chậm rãi theo dòng nước rời khỏi bến tàu.

Hai người ngồi đối diện nhau, tiếng đàn piano vang lên tinh tinh tang tang. Sắc trời bốn phía tối dần, giống như có một tấm màn sân khấu màu xanh sẫm vén lên từ phía đường chân trời, phủ lên bầu trời hình cầu.

Trên bến tàu sáng lên một ngọn đèn nhỏ, thuyền nhỏ dần dần cách ngọn đèn này ngày càng xa, ánh nến trên thuyền kéo ra bốn phía trên mặt nước từng quầng sáng lấp lánh.

Victor nói: “Nào có ai chẳng nói chẳng rằng mà quay đầu bỏ đi chứ! Em vốn đang tính, lúc anh tới bến tàu này, bất thình lình xuất hiện dọa anh nhảy dựng đó!”

Tyler ngồi tựa ở đuôi thuyền, đôi chân dài thoải mái duỗi thẳng, nghe vậy nhấc cằm lên, nói: “Em quên là tôi sẽ không bị giật mình à”

Victor cũng vừa nghĩ thế, nam thần nhà cậu có bản năng rắn độc, đành phải nói: “Rồi rồi, không có bất ngờ, chỉ có vui mừng”

Cậu nói, từ bên dưới chỗ ngồi lấy ra một quả cầu thủy tinh, nói khẽ: “Suỵt…”

Quả cầu thủy tinh là máy chiếu ảnh ba chiều.

Victor chà nhẹ nó, màn trời u ám bỗng chợt sáng bừng lên, từ phía đông đến phía tây, từ từ hiện ra một dải ngân hà rực rỡ. Sau đó là những vì sao lác đác điểm xuyết vào chỗ trống, rồi một vầng trăng sáng vằng vặc thong thả sinh ra từ trên mặt biển.

Victor cười nói: “Hơi lớn quá”

Nói rồi cậu gập ngón tay, làm cho vầng trăng màu trắng kia co nhỏ lại một vòng. Đám chim trên mặt biển bị giật mình, kêu chíp chíp bay xa.

Trời sao mênh mông, ôm lấy mặt biển trầm lặng. Mặt biển rực rỡ, dịu dàng lay động ngọn nến trên thuyền.

Victor nói: “Em chụp được cảnh đêm này ở sao Hải Luân của Tinh tỉnh số ba, đẹp lắm đúng không? May mà hạm trưởng đồng ý cho em mượn máy ảnh, vậy nên em chụp được rất nhiều ảnh 3D, sau đó em ưỡn mặt hỏi mượn ổng thêm hai ngày nữa…”

Tyler tựa vào đuôi thuyền, ngửa đầu nhìn trời sao, biếng nhác nói: “Còn đi đâu nữa?”

“Còn đi đến biển hoa Tinh Mộng ở Cổng Bernard, chỗ đó có một số di tích văn mình cuối cùng của người Bernard. Bọn em bàn bạc phải bảo vệ văn vật nào, sau đó quyết định liệt cả trang phục truyền thống của họ vào danh sách văn vật được bảo vệ…” Victor vừa nói cười, vừa chuyển động quả cầu thủy tinh, “Em từng nói rồi đó, người Bernard đều mặc váy ngắn, còn đặc biệt ca hát, kéo đàn trong biển hoa mộng ảo, gió thổi qua lại xấu hổ che háng…”

Màn đêm lại từ từ xoay tròn, trên không trung dần xuất hiện biển hoa Tinh Mộng.

Những đóa hoa che kín bầu trời, nhô ra từ đầu bên kia đại dương, nối tiếp đến trước mặt họ.

Giọng nói của Victor cũng hạ dần xuống, mang theo ý cười nói: “Bọn họ trồng biển hoa như vậy trong vệ tinh nhân tạo. Lúc bọn em từ trung tâm vệ tinh nhìn ra ngoài, bốn phương tám hướng mỗi một góc độ đều là hoa Tinh Mộng, dựa vào lực ly tâm tự quay của vệ tinh mà gieo trồng hoa ở bên trong”

Cánh hoa đỏ tía bay lả tả xuống, rơi trên mặt biển biến thành chiếc thuyền hình trăng lưỡi liềm lay động.

Tyler nhúng tay vào trong nước biển, tiện tay vớt lên một cánh hoa, đặt ở trước mặt xoay qua xoay lại, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Victor còn chụp khu di tích của Đế quốc Long Hồn, kiến trúc to lớn màu vàng vẫn đi sâu vào trong biển mây, cùng đồng bộ với các tòa kiến trúc khác trên vệ tinh nhìn nhau đời đời. Còn chụp cảnh chợ đêm của tỉnh lị Venus ở Tinh tỉnh số ba, ánh đèn so với sông ngân trên trời còn thông suốt hơn, ánh đèn xe cộ chảy xuôi thành một dòng sông ánh sáng. Còn chụp âm nhạc nguyên sang của một người Chu Tước. Anh ta điều khiển gió thổi qua nhạc cụ xinh đẹp làm bằng đá phát ra tiếng, giống như âm thanh của hàng nghìn hàng vạn con chim cùng hót. Trên đường còn chụp được  một mảng tinh vân (3) khổng lồ, trong đó có một tinh tỉnh, Radio star (4) lớn nhất đang được hình thành. Ánh sáng của hai cái đèn pin cầm tay thông thường hấp thụ tất cả vật chất xung quanh, phát ra bức xạ hướng về toàn vũ trụ, ánh sáng kia có thể đi đến tận cùng vũ trụ.

Cậu chụp được cái gì thì về lại chia sẻ với Tyler.

Bọn họ đi thuyền xuyên qua những cảnh tượng đó, Tyler nói: “Tôi cũng từng đi qua rất nhiều nơi”

Victor bắt chước hắn nằm ra sau, tò mò hỏi: “Là những chỗ nào vậy?”

——Hắn từng thấy, cung điện màu trắng tượng trưng cho quyền lực của đế cuốc nổ tung thành đống đổ nát, hóa thành cát bay bao trùm cả vương đô.

Tyler nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo một nụ cười, nói: “Tôi đã từng thấy thành phố dưới màn mưa cát trắng”

——Thần linh ngã xuống trong hoàng hôn, dòng máu đỏ thẫm rơi vào bùn đất, hóa thành hoa thánh của Ngài (5).

“Tôi từng thấy biển hoa đỏ tươi nở rộ trong một đêm, lan ra khắp đại lục”

——Vương hầu say xỉn chết trong suối phun làm từ rượu, hàng trăm hàng nghìn bình dân tuẫn táng (6) theo gã.

“Tôi từng thấy rượu tuôn ra từ suối phun, trang sức hoàng kim chảy xuôi quanh nước suối”

——Có kẻ có đức tin bị thiêu trong lửa, thần linh phẫn nộ phái thiên sứ là hắn tàn sát tất cả người không có đức tin của cả toà thành.

“Tôi từng thấy tất cả người, tất cả cửa ra vào của một tòa thành” Tyler chậm rãi nói, “Buổi tối hôm ấy tất cả mọi người đều đang cầu nguyện, tôi lần lượt đi qua cửa nhà bọn họ, sau đó lần lượt rời đi. Tôi vẫn còn nhớ rõ âm thanh cầu nguyện cùng ánh mắt sợ hãi của họ”

Victor hỏi: “Tại sao lại sợ anh?”

Cậu cúi đầu sán tới hôn hắn, cười nói: “Bởi vì anh lúc nào cũng bắt nạt người ta sao?”

Tyler vuốt ve lưng cậu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Khi ấy đúng là thế. Nhưng giờ thì không vậy nữa”

“Anh nói điêu” Victor nói, “Anh vẫn rất thích bắt nạt người ta”

Tyler “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên nói: “Còn muốn nở hoa không?”

Trong khoảnh khắc bầu không khí tốt đẹp như vậy, Victor bỗng nhiên rất muốn có cái đuôi để đong đưa, cậu đỏ mặt nói: “Muốn muốn, em muốn nở hoa”

Chú thích:

(1) Nguyên văn Tiểu đạo tiểu tức “ 小道消息 ”: chỉ con đường truyền bá tin tức không chính thống. Thường là tin đồn không xác thực, không đáng tin

(2) Nguyên văn Hoa biên tân văn “ 花边新闻 ”: nguồn gốc của tin đồn này không thể kiểm tra, tin tức thêm viền hoa vào, ý là muốn hấp dẫn ánh mắt của độc giả. Bây giờ, người ta nói tin tức viền hoa, thường là chỉ những tin tức hot dụ dỗ lòng hiếu kỳ của độc giả.

(3) Tinh vân (từ Hán Việt nghĩa là mây sao; tiếng Latinh: nebulae có nghĩa là “đám mây”) là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma.

(4) Nguyên văn Xạ điện tinh “ 射 电 星 ”: xạ điện = radio

(5) Nguyên văn Tha “ 祂 ”: tiếng xưng Ngài trong Kinh Thánh

(6) Tuẫn táng: phong tục thời xưa, chôn theo người chết thê thiếp, nô lệ, tài sản của người chết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.