*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tyler cười một tiếng, ngoắc ngón tay nói: “Cậu lại đây”
Tề Huân vốn có phần cảnh giác, thế nhưng vừa nhìn thấy con ngươi Tyler, bỗng nhiên cảm giác trong đó phản chiếu toàn bộ ánh đèn đêm nay —— quá đẹp, đẹp đến khiến người kinh ngạc.
Tề Huân khó có thể khống chế lại gần, hưng phấn không thôi nuốt nước bọt, nói: “Anh muốn tới? Giờ theo tôi luôn đi?”
Tyler cười nhạt, đôi mắt vàng sậm như ngọc lưu ly nheo lại, bởi vì lãnh khốc mà càng tăng thêm vẻ đẹp lạnh lẽo.
Hắn nói: “Bầu trời cao lắm phải không?”
Tề Huân theo bản năng nhìn lên trời.
Tyler nói: “Nhìn rõ bầu trời này đi, nó rất sâu thẳm, rất cao xa. Ngươi dần dần cảm thấy mình nhỏ bé…”
Thanh âm hắn từ từ trầm xuống, như âm thanh đàn violoncello (1) chậm rãi ngấm vào màng tai Tề Huân.
Sâu trong nội tâm Tề Huân dâng lên sự bất an, thế nhưng rất nhanh lại bị giọng nói của Tyler một lần nữa áp chế.
“…Ngươi đang dần dần đánh mất tri giác, không thể chuyển động được tứ chi của mình. Bầu trời cách ngươi ngày càng xa, ngươi dần dần không thể nhìn thấy, nghe thấy bất cứ thứ gì, trừ ta”
Khi Tyler nói đến đây, ánh mắt Tề Huân bỗng nhiên hoàn toàn mất đi thần thái.
Gã bị thôi miên.
Đối với một sát thủ mà nói, kỹ xảo cơ bản nhất là không khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-da-chi-phong/2882107/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.