Âm thanh chuông reo là điều đầu tiên đánh thức bạn sau cơn buồn ngủ. Bạn đột ngột ngồi dậy, nhìn xung quanh để thấy các Hộ vệ đang di chuyển điên cuồng xung quanh bạn. Nekomamushi đã biến mất từ
lâu, và người Chồn vẫn tiếp tục la hét về một số samurais.
"Đừng nói với tôi ..." bạn rêи ɾỉ, úp mặt vào chính mình.
Những người khác vẫn đang ngủ trên mặt đất. Bạn đứng dậy khỏi chỗ và chạy đến chỗ Nami, lay cô ấy tỉnh giấc. Cô ấy mở to đôi mắt mệt mỏi của mình, lẩm bẩm "5 phút, làm ơn", trước khi người hoa tiêu trở lại giấc ngủ.
Bạn đang cân nhắc về việc tát cô ấy, nhưng đôi mắt cô ấy mở trừng trừng vì ngạc nhiên khi cuối cùng cô ấy cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Luffy, thức dậy!" Nami hét lên khi cô ấy lắc vai đội trưởng của bạn.
"Ừ, tôi có thể ăn thêm!" anh ấy nói trong giấc ngủ với một nụ cười ngu ngốc.
"Hãy để tôi làm điều đó" bạn nói với cô ấy với một tiếng thở dài bực bội.
Bàn tay tạo thành một nắm đấm, bạn đấm vào phía sau đầu của Luffy. Tiếng rêи ɾỉ đau đớn của anh ta đánh thức những người khác, những người nhìn bạn có chút sững sờ. Đây là lý do tại sao bạn rất ghét các bữa tiệc.
"Tại sao bạn làm vậy?!" Luffy giận dữ hét lên.
"Chúng ta phải di chuyển!" bạn đã hét lại với cùng một giọng điệu. "Kin"emon và Kanjuro tiến vào Zou! Cả đất nước hiện đang náo động lớn!"
Bạn quỳ xuống để triệu hồi bánh xe và biến thành hình dạng con báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-cuu-cua-tinh-yeu/3803093/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.