🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Long Cơ bỗng nhiên quay đầu nhìn ta: "Có thể cho ta bế Tự Cung một chút không ?" Ta cười gật đầu, thế này hắn mới đón lấy Tự Cung trong lòng ta, ôn nhu gọi Hoa nô. Tự Cung hình như thật sự nghe hiểu được, lập tức híp mắt nhe răng cười với hắn, hắn liền như vậy chơi đùa với Tự Cung một lúc, mới cẩn thận trả lại cho ta, xoay người đi vào phòng tiệc.
Uyển Nhi nhìn bóng dáng huynh đệ bọn họ, nhẹ giọng than: "Lý Long Cơ đối xử với Tự Cung rất đặc biệt." Ta cười cười, không trả lời. Nàng lại trầm tư hồi lâu, mới nghiêm túc nói: "Vĩnh An, nếu có một ngày muội với ta là địch, muội sẽ làm như thế nào?"
Đáy lòng ta chợt rét lạnh, nhưng không cách nào lảng tránh câu hỏi này.
Không riêng gì ta, hôm nay những người ở đây có thể ở quý phủ Thái Bình nâng cốc chúc mừng, ngày sau đều có thể chĩa kiếm về phía nhau. Thánh Thượng dù ngồi lên được ngôi hoàng đế kia, nhưng con cái nối dõi lại đều quá mức yếu nhược. Mặc dù Hoàng tổ mẫu đi rồi, nhưng để lại rất nhiều thế lực Lý gia rình rập ngôi hoàng đế như hổ rình mồi.
Nhiều lắm.
Tự Cung hình như có cảm tính, đưa tay vuốt mặt ta, ta nắm bàn tay nhỏ bé của con hôn lên đó, rồi mới định thần nhìn Uyển Nhi: "Nếu có một ngày là địch, ngày tỷ bị thua ta sẽ liều chết bảo vệ tính mệnh của tỷ, đưa tỷ rời xa hoàng quyền. Lý Thành Khí chung quy là người Lý gia, đoạt quyền không thành chỉ có cái chết, ta với chàng vốn là sinh tử tương liên, nếu chàng thất bại, thay ta bảo vệ Tự Cung đi."
——————————————————————
Vài năm nay, bất kể là Thánh Thượng hay là Thái Bình, đều lấy lý do con cái đơn bạc, liên tục ban tặng mỹ nhân cho Thọ Xuân vương phủ. Lý Thành Khí không cách nào từ chối, dứt khoát cho bọn họ vào chung một phủ trạch, còn ta và chàng ở chỗ khác.
Tới tiệc thôi nôi của Tự Cung, ta mới gặp lại Nguyên Nguyệt.
Lý Thành Khí vốn kiên quyết không cho nữ quyến trong phủ lộ diện, nhưng Nguyên Nguyệt dù sao cũng là chính phi mà Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Hậu đích thân ban hôn, vô luận như thế nào đều phải xuất hiện. Huống chi, ngày hôm nay cho dù là Võ gia chư vương, hay là con cái Tương vương, đều là đến cùng vợ chính thất, ngay cả phụ vương cũng đã tự mình mở miệng, làm cho Lý Thành Khí phải ít nhiều bận tâm đến cấp bậc lễ nghĩa.
Việc này Lý Thành Khí đã đề cập với ta trước đó, nên khi ở yến tiệc nhìn thấy Nguyên Nguyệt, ta cũng không quá bất ngờ. Mặc kệ nói thế nào, nàng chung quy vẫn là thê tử kết tóc của Lý Thành Khí. Ta đã lấy đi nhiều lắm, vẫn nên lưu lại mặt mũi cho nàng.
Yến tiệc được quá nửa, ta bế Tự Cung vào phòng thay quần áo, chợt nghe ngoài cửa có tiếng Hạ Chí Đông Dương thỉnh an, mơ hồ là gọi Vương phi. Ta không dự đoán được nàng sẽ một mình tới đây tìm ta, ngước đầu nhìn lên, nàng lại chỉ loanh quanh đứng ở cửa, không có đi vào.
Cái gì nên đến sẽ đến, trốn cũng không xong. Ta âm thầm cười khổ, sửa sang quần áo cho Tự Cung cẩn thận, rồi mới giao cho bà vú, đứng lên nói: "Vương phi cũng đã đến đây, mời vào bên trong."
Theo lý ta là trắc phi thì phải thỉnh an nàng, nhưng Lý Thành Khí từ lúc khấu thỉnh tứ hôn đã lập ra quy củ, ta với nàng không phân tôn ti. Ngày thường không gặp nên thấy không có gì, lúc này đối mặt có hơi chút xấu hổ.
Nguyên Nguyệt chỉ yên tĩnh nhìn ta, qua thật lâu mới tiến vào, bỗng nhiên hạ thấp thân mình, trịnh trọng thi lễ.
Ta bị nàng làm hoảng sợ, vừa định sai người đỡ nàng đứng dậy, nàng đã mở miệng trước: "Ngày đó ở Tam Dương cung, khi Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Hậu tứ hôn, muội muội từng nói qua, ngày sau nếu may mắn được cùng quận chúa hầu hạ quận vương, tình nguyện lấy tôn người làm tỷ tỷ."
Một câu của nàng, bất giác khiến chúng ta đều nhớ về năm đó.
Đêm đó ta tận mắt thấy Lý Thành Khí không thể tranh cãi, không thể biện hộ, ngay tại Thạch Tông yến ẩm, trước mặt quần thần chư vương, quỳ gối khấu tạ Hoàng tổ mẫu tứ hôn. Lúc đó tim ta đau như bị dao khoét, còn nàng thì được đền bù mong muốn nhiều năm. Mà nay chuyện xưa nhắc lại, ta là vui mừng vì có quý tử, nàng thì bị vắng vẻ trong vương phủ, suốt ngày chăn đơn gối chiếc.
Nếu nói sai, không có ai sai.
Trong đó ai phụ ai, ai nợ ai, làm sao có thể nói rõ ràng?
Ta nhất thời không biết ứng đối như thế nào, mà nàng vẫn cứ khom người cúi đầu như vậy, lặng im không nói.
Bầu không khí yên tĩnh khó xử, lại bị tiếng thỉnh an của Hạ Chí Đông Dương một lần nữa đánh vỡ.
Lý Thành Khí bước vào cửa, thoáng nhìn Nguyên Nguyệt một cái, ngược lại nói với ta: "Tự Cung thay quần áo ổn chưa ?" Ta gật đầu đáp: "Đã thay xong rồi." Chàng đi tới, nhẹ nắm tay ta, thấp giọng nói: "Nàng cũng nên đi vào thay xiêm y." Ta nhìn chàng, chàng chỉ cười gật đầu.
Lưu ở chỗ này chẳng qua càng thêm xấu hổ, ta nghe theo lời chàng, cười cười: "Được, chàng chờ ta một lát." Nói xong, lập tức vào buồng trong, cố ý chọn ra hai bộ xiêm y, chậm rãi thay.
Loáng thoáng có thể nghe thấy bên ngoài Lý Thành Khí đang nói chuyện, cũng không nghe được rõ ràng.
Tới khi thay đổi ổn thoả đi ra ngoài, mới thấy Nguyên Nguyệt không còn ở trong phòng, đám bà vú hình như cũng bị Lý Thành Khí cho lui.
Ta do dự, mới hỏi chàng: "Nàng ấy dù sao cũng là thê tử kết tóc của chàng, như thế nào lại..." Chàng ngắt lời ta, nhẹ nhàng nói: "Vĩnh An, điều duy nhất bổn vương tự trách, là giờ ngày này còn để nàng phải khó xử như thế." Ta cười nhìn chàng: "Nhiều năm qua rồi, sinh sinh tử tử biết bao nhiêu lần , ta sẽ còn vì loại sự tình này mà khó xử sao?"
Lý Thành Khi không vội vã nói tiếp, đi tới nhìn kỹ ta, nhìn đến khi ta có chút không hiểu, mới cười nói: "Tất cả nữ quyến trong phủ, vào ngày nhập phủ đều nhận được một phong hưu thư từ ta, sau này các nàng ấy đều có thể tái giá." Ta ngẩn người nhìn Lý Thành Khí, qua một hồi lâu không nói được lời nào. Chàng mới gọi Hạ Chí Đông Dương vào, thay ta mang áo choàng đến: "Ngoài trừ chính sự, mỗi ngày bổn vương chỉ biết ứng phó với hai nữ nhân, Thái Bình và nàng."
Lý Thành Khí nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, nhưng ở trước mặt Hạ Chí Đông Dương, khiến mặt ta không khỏi nóng bừng lên, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: "Ta không hề truy hỏi chàng mấy việc đó." Lý Thành Khí không nói nữa, mỉm cười giúp ta khoác áo choàng cẩn thận.
Vào đến phòng tiệc, Thái Bình đang thì thầm nói nhỏ với Tương vương, nhìn thấy chúng ta tiến vào mới ngẩng đầu cười nói: "Đợi ngươi thật là lâu, Vĩnh An", nàng chỉ tay vào chiếc bàn gỗ đặt đồ vật đoán tương lai: "Chúng ta đều đã đánh cược, ngươi có muốn tham gia một phen hay không?"
Ta theo lời của nàng, nhìn vào mặt bàn.
Trên chiếc bàn gỗ dài phủ vải gấm đỏ thẫm, đặt đầy đồ vật cho Tự Cung lựa chọn. Ta quét mắt liếc sơ qua, liền phát hiện không thấy thanh kiếm gỗ đã chuẩn bị ban đầu, chính giữa lại có người thả một miếng ngư phù dùng để điều binh.
Ta liếc mắt sang Thái Bình, giả bộ hiếu kỳ nói: "Ai mà hào phóng như vậy, ngay cả ngư phù cũng lấy ra nữa ?" Tuy chọn đồ vật đoán tương lai chỉ để góp vui, nhưng dựa theo chiến công của Lý Thành Khí với thân phận Tự Cung, nếu có ai phóng đại thêm thắt, tóm lại không ổn.
Thái Bình cười cười, nâng cằm chỉ hướng Võ Tam Tư: "Là thúc phụ ngươi." Giọng của nàng mặc dù bình thản, nhưng vẫn mang theo chút đề phòng. Võ Tam Tư đúng lúc nâng chén, nghe lời này lập tức cười nói: "Dù sao cũng là tặng cho huyết mạch Võ gia, bổn vương tất nhiên là mong Tự Cung có thể cầm lấy binh quyền, nâng cao uy phong cho Võ gia ta."
Ta cười cười, không nói tiếp.
Từ lúc Thánh Thượng đăng cơ tới nay, Vi thị liền một tay nắm tất cả quyền lực, hàng ngày ân sủng thúc phụ Võ Tam Tư. Trong dân gian truyền miệng nhau bí sự kiêng kị trong cung, phần nhiều là Vi thị, Uyển Nhi cùng Võ Tam Tư quan hệ dây dưa không rõ. Mặc dù ta không muốn tin, nhưng khi Hoàng tổ mẫu qua đời, thấy thúc phụ ông ấy vẫn giữ được quyền thế không suy, lại không thể không tin.
Tình thế hiện tại, Võ gia chỉ dựa vào Võ Tam Tư, dám đối đầu với Thái Bình còn có thể can đảm nói ra 'Uy phong Võ gia' , cũng duy nhất có mỗi thúc phụ mà thôi.
Lý Thành Khí vốn luôn mỉm cười lắng nghe, lúc này mới cười lấy ra một cây sáo ngọc từ trong ngực, bảo Hà Phúc thả vào bàn: "Bổn vương từ nhỏ chỉ yêu thích âm luật, nên càng mong Tự Cung có thể chọn lấy cây sáo này." Chàng nói xong, nhẹ nắm tay trấn an ta.
Hạ Chí dâng lên trà nóng, ta chuyển đến tay chàng, có chút không yên lòng, thấp giọng nói: "Yến tiệc hôm nay tuy thúc phụ trưng ngư phù ra là hợp tình hợp lý, chỉ e ngày mai rơi vào tai người ngoài lại trở thành chàng có dã tâm muốn nắm đoạt binh quyền.
Lý Thành Khí nhận chén trà ta đưa đến, mỉm cười: "Không cần lo lắng, lời đồn về bổn vương hiện nay có rất nhiều, thêm một chuyện cũng không thành đại sự." Ta nhíu mày, tâm tình vui vẻ mới rồi phai nhạt đi một ít, ngược lại càng lo lắng hơn.
Lời nói thúc phụ vô cùng đường hoàng, trước mặt mọi người cũng không tiện lấy ngư phù đi, việc duy nhất có thể làm là cầu mong là Tự Cung trăm ngàn lần đừng chạm vào món đồ phỏng tay kia.
Cười đùa trò chuyện một lúc, bà vú mới bế Tự Cung đi ra.
Tự Cung được bế đặt lên bàn dài, không thoải mái xoay người vặn vẹo, chậm rì rì bò quanh bàn, dò xét bốn phía xung quanh, nhìn đến chỗ ta liền huơ tay đòi bế, nũng nịu gọi mẫu thân.
Ta vừa muốn trả lời, Võ Tam Tư lại ho nhẹ một tiếng: "Đừng để ý đến nó, miễn cho nhìn thấy mẫu thân, ngược lại đi sờ son phấn khăn thơm thì phiền toái ." Thái Bình nhíu mày, cười nhạo nói: "Khăn thơm có gì không tốt? Phụ vương nó mang thanh danh phong lưu mười mấy năm, nay tặng lại cho nó cũng tốt. Nhìn nó và Vĩnh An giống nhau như thế, ngày sau chắc chắn sẽ là đệ nhất tài tử phong lưu của Lý gia ta, khiến ngàn vạn giai nhân lưu luyến ngưỡng mộ."
Ta vội cười hòa hai câu, Tự Cung thấy ta không thèm trả lời, mếu miệng, lại nhìn Lý Thành Khí, gọi một tiếng phụ vương. Trái lại Lý Thành Khí bất động thanh sắc uống trà, không lên tiếng. Bị phụ mẫu ngó lơ, Tự Cung cảm thấy bị ủy khuất, hai mắt rơm rớm, lại không biết tại sao liền bò đến Lý Long Cơ ngồi xa xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia lập tức chuyển từ buồn thành vui, ê ê a a gọi Lý Long Cơ, không biết gọi là gì, thoạt nhìn giống như vô cùng quen biết.
Lý Long Cơ vốn đang trầm mặc, nhìn đến bộ dáng của Tự Cung bỗng nhiên bật cười, nói với bà vú: "Tiểu công tử có lẽ là sợ người lạ, ngươi đi dụ tiểu công tử ra giữa bàn, rồi lát nữa bế xuống." Bà vú tuân lời, đứng ở một cạnh bàn khác, kêu tiểu công tử. Tự Cung nghe thấy liền bò tới, từ từ bắt đầu nhìn thấy gì đó trên bàn.
Tự Cung là một đứa nhỏ làm sao hiểu được cái gì, chỉ cảm thấy cái này hứng thú, cái kia cũng có hứng thú, cái nào cũng vươn tay sờ mó một chút, không chịu cố sức cầm lấy.
Ta dõi theo con trai, mặc dù vây quanh bàn có vài hạ nhân, nhưng vẫn lo lắng sợ con không cẩn thận một cái ngã xuống dưới. Vì thế nên đã quên không nhìn thấy con bắt lấy cái gì, mãi tới khi Võ Tam Tư cười ha ha, mới tập trung cẩn thận nhìn.
Tự Cung ngồi trước miếng ngư phù, có vẻ thích thú vuốt ve, gần như đã muốn chộp đến một góc.
Lòng ta chợt thấy ớn lạnh, đang muốn nói chuyện với Lý Thành Khí, chợt nghe Lý Long Cơ cười lớn.
Mọi người đều trợn mắt nhìn, Lý Long Cơ lại thong thả đứng lên: "Thật ra bổn vương có chút tư tâm…", lời còn chưa dứt, hắn đã đi lên vài bước đến cạnh bàn, cầm miếng ngư phù kia lên: "Từ nhỏ bổn vương theo đại ca học âm luật, tới nay vẫn chưa thể báo đáp. Nay đứa bé này có duyên với ta, nếu ngày sau có thể theo ta soạn nhạc đánh đàn, cũng là một điều tuyệt diệu."
Hành động ngoài ý muốn ngày của hắn, ngay cả Thái Bình và Tương vương đều bất ngờ.
Lý Long Cơ giống như không thấy, đem sáo ngọc Lý Thành Khí đặt vào tay Tự Cung, huých bàn tay nhỏ bé của Tự Cung. Tự Cung bị hắn chạm vào, ngược lại mở miệng cười, tay sờ sờ sáo ngọc, rồi trực tiếp ôm trong lòng.
Đôi mắt to tròn chớp chớp, liên tục quan sát Lý Long Cơ, tựa hồ muốn được khen ngợi.
Lý Long Cơ lắc đầu cười, cúi người xuống, dùng mặt xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tự Cung, thấp giọng thì thào. Thanh âm rất nhẹ, ai cũng nghe không rõ nội dung hắn nói. Ta ở xa nhìn một lớn một nhỏ kia, thầm thở phào, nghiêng đầu nhìn Lý Thành Khí, lo lắng trong mắt chàng cũng dần tan, bên môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Võ Tam Tư đầu tiên là sửng sốt, chợt cười to nói: "Nam nhi tốt, đành để cho hai huynh đệ phong lưu các ngươi dạy dỗ." Ông ấy nói xong, mọi người mới cười chúc mừng, Thái Bình cũng cười nhìn Lý Long Cơ, nói: "Tam lang à Tam lang, chúng ta nhiều trưởng bối nhìn như vậy, ngươi thật sự..." Nàng dừng một chút, không nói thêm gì nữa, chỉ lắc đầu cười thở dài: "Thật vẫn là tính tình trẻ con."
Lý Long Cơ chỉ cười, bế Tự Cung từ trên bàn xuống, đưa cho bà vú, rồi mới trở về ngồi xuống, cầm lấy ly rượu, chắp tay với Lý Thành Khí từ xa, uống một hơi cạn sạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.