Đại Túc nguyên niên, Hoàng cô tổ mẫu di giá về phía Tây, hai mươi hai ngày sau tới Trường An, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Trường An.
Trường An, thiên hạ ổn định, hoà bình dài lâu.
Ngày đó khi dời nhà đến Lạc Dương, lão tiên sinh ở Quốc Tử Giám từng nhắc tới câu nói của Lý Thành Khí. Thế sự biến đổi, nay lại về Trường An, chẳng lẽ Hoàng cô tổ mẫu thật sự hạ quyết tâm để lại thiên hạ cho Lý gia?
Sáng hôm nay trời có chút âm u, đến giờ ngọ thiện thì tuyết bắt đầu rơi. Khi ta vào trong điện, mọi người đang đúng lúc ồn ào náo nhiệt. Một tiểu nội thị cúi người giúp ta lau tuyết dính trên giày, ta nghiêng đầu nhìn xem vị trí Lý Thành Khí ngồi. Chàng vừa nói chuyện xong với Thái Bình, như có cảm giác, quay đầu nhìn ta, hơi hơi mỉm cười.
Thái Bình thấp giọng nói gì đó, Lý Thành Khí nhìn ta, gật đầu trả lời, chọc Thái Bình che miệng cười khẽ.
Mặc dù ta nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng cũng đoán được có liên quan đến ta, vội quay đầu tránh đi, bước vào trong thỉnh an. Trương Dịch Chi ngồi kể chuyện cười cạnh Hoàng cô tổ mẫu, nhìn thấy ta lập tức kêu một tiếng tiểu quận chúa. Hoàng cô tổ mẫu thấy thế mới cười hỏi: "Vĩnh An, nghe nói ngươi sau khi trở về vẫn bị bệnh, chưa quen với khí hậu ở Trường An sao ?"
Ta cười lắc đầu: "Vĩnh An từ nhỏ ở bên Hoàng cô tổ mẫu, mỗi khi vào đông đều phải bệnh nặng một hồi, sớm thành thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-an/1848746/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.