Lý Long Cơ ngồi thẳng dậy: "Nàng trả lời thế nào ?"
"Ta chỉ nói còn lưu hàn chứng lúc còn nhỏ, mấy năm nay đều phải uống thuốc, Thái y cũng dặn qua phải đợi sau khi dừng thuốc mới có thể ..." Hắn suy nghĩ một lát, nói: "Dì không phải người ngoài, mặc dù việc này bị vạch trần cũng không đáng ngại, có điều nếu dì có thể nhìn ra, người bên ngoài cũng có thể nhận ra". Lời của hắn cũng là suy nghĩ trong đầu ta, ta cười khổ nhìn hắn: "Cũng may còn bé ta có nhiều bệnh, ở trong cung lại được Thẩm Thu chủ chẩn, lấy cớ này có thể đối phó một thời gian."
Hắn chỉ ừ một tiếng, nhíu mày nghĩ gì đó, chậm chạp không nói lời nào.
Điều hắn nghĩ lúc này, từ lúc đêm qua ta đã nghĩ tới, lấy thân phận hiện tại của ta và hắn ra bàn luận loại sự tình này, chỉ càng tăng thêm xấu hổ, làm sao mới là thượng sách ? Không ai có thể giải đáp.
Sau một lúc lâu, Hạ Chí dọn đồ ăn sáng, hắn qua loa ăn xong liền rời đi .
Từ đó về sau liên tiếp mấy ngày, hắn đều đi sớm trễ về, bất chợt đến phòng ta thì chỉ nói vài câu tán gẫu rồi đi, không ở lại qua đêm. Dì cũng không nhắc lại việc này, thỉnh thoảng nhắc nhở trong phủ đem tới cho ta thêm thuốc bổ, như là tin tưởng lí do thoái thác của ta, ngẫu nhiên ánh mắt có giao nhau, thần sắc bà đều mang vẻ tìm tòi dò xét, ta chỉ có thể giả bộ không thấy, cười đùa như trước.
--
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-an/1848722/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.