23-01-2007 - 08:02:52
Hôm nay não tôi bắt đầu đình công, hoặc có thể không phải là não, là tâm trạng. Không còn quan trọng gì nữa. Tóm lại, rất không vui.
Nghĩ lại, dường như không thể tìm thấy bất cứ chuyện gì khiến tôi không vui. Vậy cứ coi như tôi không ốm mà rên đi.
Hôm nay hỏi hai người cùng một câu hỏi, liệu tôi năng lực công việc mà tôi cần có không?
Anh bạn Ấn Độ kể lể dài dòng. Tóm lại: đừng nói về chuyện Leadership trước mặt người ngoài.
Lúc đầu, vấn đề của tôi bị cậu ấy coi là "dã tâm của Trương Hiến". Sau đó, phát hiện ra vô số lần tôi buồn rầu. Vì vậy, từ an ủi biến thành động viên. Một người phụ nữ, ngoại tịch, 27 tuổi, việc có thể ngồi vào vị trí của tôi là phải cảm ơn Chúa mới phải.
Đúng, tôi thực sự rất biết ơn. Nhưng kể từ năm nay, tôi cứ thi thoảng lại bắt đầu nghi ngờ năng lực của mình. Có lẽ là bởi tôi có một ngọn núi chống lưng vững chãi như Jeff, hoặc có thể vì sự xuất hiện của Thẩm Phương đã vô tình trung khiến tôi có một đối tượng mới để so sánh. Tôi vốn đã không đủ tự tin, tự thẹn kém người, hoặc có thể không lý do nào đúng cả, chỉ là do tôi dở hơi.
Ban nãy nói với Thẩm Phương về vấn đề này, đúng là Thẩm Phương tinh tế, trong chốc lát đã nhận ra nỗi niềm trong sâu thẳm trái tim tôi - cuộc sống vô vị, không có mục tiêu (ban đầu thì có, gần đây tiêu tan rồi),bắt đầu khủng hoảng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/285028/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.