Tôi bước tới và ôm chặt chị vào lòng, gắt gao áp lên má chị, tôi muốn nói: "Tất nhiên." Nhưng tiếc là tôi vẫn không nói ra. Tôi chỉ cười và nói: "Đồ ngốc, Giáng Sinh qua rồi".
Lúc đó, tôi không biết mối tình này sẽ kéo dài bao lâu, tôi cũng không biết một phàm phu tục tử như tôi có thể thu hút được sự chú ý của Thẩm Phương đến bao giờ, nhưng trước khi chị rời xa em, em sẽ cẩn thận trân trọng chị, sẽ không làm tổn thương chị thêm lần nào nữa.
Ngày hôm đó, tôi đưa Thẩm Phương đi dạo quanh các ngõ ngách gần hồ Hậu Hải. Tôi nghĩ tất cả những gì xưa cũ của Bắc Kinh đều đọng lại nơi đây, không có tiếng xe cộ ồn ào, không có dòng người hối hả, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua hồ và chiêm ngưỡng những chú chim bồ câu bay ngang qua bầu trời.
Trên đường có rất ít người, tôi yên tâm nắm tay Thẩm Phương vừa đi vừa đung đưa. Chúng tôi cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế bên hồ, đút tay chị vào túi tôi, thao thao bất tuyệt kể cho chị nghe những câu chuyện về thời thơ ấu.
Thẩm Phương không nói gì nhiều, hầu như chị chỉ nhìn tôi với ánh mắt long lanh, ánh mắt chị dịu dàng và ấm áp. Tôi chỉ vào hồ nước trước mặt và nói với chị: "Chị xem, nơi này đẹp như đôi mắt chị."
Những ngón tay của Thẩm Phương khẽ động đậy trong lòng bàn tay tôi, tiếp đó, bàn tay tôi được chị nắm chặt lại.
Chị nói: "Cảm ơn em, Cảnh Minh."
"Cảm ơn em cái gì?"
"Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/285006/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.