"Tuỳ em thôi." Chị thực sự mặt không đổi sắc. 
Tôi thực sự không hiểu nổi chị. Yêu tôi, không yêu tôi, nói gì cũng như thật. 
Tết năm đó tới vô cùng sớm. 
Vé của Thẩm Phương đặt cũng chỉ trước 2-3 ngày. Chị cần xin thị thực, may mà đại sứ quán ở London, chỉ cần nộp phí cấp tốc là 20 hoặc 40 bảng Anh là sẽ được phát luôn trong ngày, nhưng chỉ được cấp phép 3 tháng. 
Tôi cười nhạo chị: "Chị đúng là theo giặc bán nước, về quê mà cũng phải trả tiền. Này, tại sao những người khác đều được đi nửa năm, chị bị đảng ta truy nã sao?" Thẩm Phương bị tôi chọc tức không thể làm gì được, chỉ biết uy hiếp lại: "Em mà nói tiếp là chị không đi nữa đây này." 
Tôi nói: "Được thôi, vậy em sẽ tự đi." Chị cũng phản công: "Tuỳ em." Tôi không lắm điều nữa, tôi nghĩ, nếu chọc chị giận thật, nhỡ như chị không đi nữa thì phải làm sao? Tôi biết nếu chị đi cùng chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị tổn thương, nhưng tôi thực sự không muốn rời xa chị. 
Chúng tôi lật đật sắp xếp hành lý, tôi không kịp mua quà tết cho nhà, chỉ vội cuống cuồng lên máy bay. 
Trên máy bay hôm đó hầu như toàn là người Trung Quốc, đó cũng là lần tôi may mắn được ngồi ké khoang First Class với Thẩm Phương, được lên máy bay trước. Tôi hào hứng khám phá chiếc ghế to đùng, vô cùng phấn khởi nói với Thẩm Phương: "Hèn nào nhiều người nóng lòng kiếm tiền đến thế, cảm giác được ưu ái thật là quá đỉnh." 
Thấy tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/285001/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.