Khi xuống máy bay, đến chỗ của Thao Thao, tôi không buồn thay quần áo mà gọi thẳng cho anh ấy. 
Tôi không kể lại về nội dung cuộc nói chuyện nữa, tôi biết các bạn không muốn nghe, thật ra chính tôi cũng không muốn nhớ lại. 
Đứng trên ban công tầng 3, tôi không cảm nhận được cái nắng của bờ biển phía Tây. Giá lạnh, nước mắt, u tối. Đây là tất cả những kỷ ức của tôi về thành phố đó. Đương nhiên, tôi cũng không còn tâm trạng đến tham quan trường học. 
Có lẽ do lúc đó thực sự còn quá trẻ, tôi không ý thức được rằng cuộc đời mình sẽ gặp phải chông gai lớn như vậy. Tôi cũng chưa thể tin, một mối tình 9 năm lại đổ vỡ một cách bất ngờ vào thời điểm tôi cần sự yên tĩnh nhất trong cuộc sống này. Vỡ tan, khiến tôi không thể lường trước, vỡ tan, một cách dứt khoát như vậy, vỡ tan, khiến tôi vẫn tưởng đó chỉ là những cơn giận hờn theo thói quen cũ. Tôi nhớ, tôi còn rát cổ bỏ họng phản đối anh đã xâm phạm quyền riêng tư, tôi mắng anh là tôi đã quá tin tưởng anh ấy, là tôi không nên đặt mật khẩu là ngày sinh nhật của tôi và anh, hay là, tôi không nên đi theo con đường trả thù phù phiếm đó? Tuổi trẻ bồng bột đã khiến tôi suy nghĩ không đủ thấu đáo, và rồi tức giận nói ra những câu lời gây tổn thương nhất cho người ta. 
"Em yêu, là em đã nói vậy đấy nhé." Đây là lần cuối cùng tôi nghe thấy anh gọi tên tôi như vậy. 
"Em đã nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/284994/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.