Tối đó tôi cũng chỉ là một nhân vật quần chúng, tôi lo ăn, bọn họ lo nói chuyện. Cắn một miếng bào ngư, bị một miếng thịt dắt ở giữa răng, rất khó chịu. Tôi đang lặng lẽ dùng lưỡi đọ sức với bào như thì nghe thấy anh A gọi tên tôi, bất chợt hoảng loạn. Cố nuốt thức ăn còn chưa kịp nhai kỹ trong miệng, điều này khiến tôi âm thầm khó chịu rất lâu, còn chưa nếm ra mùi vị gì mà đã nuốt xuống rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn đĩa của Thẩm Phương, chị chỉ gắp vào đó chứ chưa động miếng nào, lúc đó tôi rất hi vọng anh A và vợ con anh sẽ vào phòng vệ sinh hay gì đó, nếu như tôi có thể bảo Thẩm Phương ăn, chị nhất định sẽ không nói gì tôi.
Tiện đó tôi cũng nhìn qua Thẩm Phương, chị cũng đang nhìn tôi, ánh mắt chị tràn ngập ý cười, nhưng lại ẩn chứa ánh sáng chập chờn, tôi nghe hình như anh A đang khen tôi. Tôi ngại ngùng đỏ mặt, mau chóng cười ngốc vài tiếng, sau đó cúi đầu xuống. Tôi cứ nghĩ về ánh mắt của Thẩm Phương, trong lòng lại bắt đầu vui vẻ biết bao. Anh A đúng là biết cách cư xử. Nhưng đột nhiên lại khựng lại, lão cáo già mưu mô này không phải có ẩn gì nào khác đấy chứ?
Nhân lúc A ra ngoài rửa tay, tôi cũng đi theo. Đợi anh ấy quay lại, tôi đứng ở ngoài cửa trả tiền cho anh ấy, anh A ngây ra: "Sao em lại..."
Tôi nói: "Thẩm Tổng không có yêu cầu gì cả..."
Anh A nhận ra, cười "ha ha", rồi lại đưa tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/284973/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.