Tôi lắc đầu, cố gắng tách những mớ hỗn độn rối ren này ra. Sau khi bình tĩnh lại, tôi tự nói với bản thân, Thẩm Phương có đối xử tốt với ngươi không? Tốt. Ngươi có hi vọng chị ấy được hạnh phúc không? Hạnh phúc. Ngươi có muốn chị ấy là một cô gái bình thường không?... Muốn. Vậy chị ấy tìm được một người tốt, ngươi khó chịu cái gì?.... Cũng đúng. Đúng vậy, tôi khó chịu cái gì chứ. Tôi phải chúc phúc cho chị mới đúng.
Đêm đó, tôi hơi mất ngủ. Tôi nhấc điện thoại lên, tìm đến một bạn học đã rất lâu chưa liên lạc cùng, gọi cho cô ấy. Cô ấy vừa đi làm buổi sáng thì nhận được một cuộc điện thoại quốc tế, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Sau đó, chúng tôi trò chuyện từ bạn học cùng lớp cho tới giáo viên, ai yêu đương với ai rồi lại chia tay, ai với ai vừa tốt nghiệp đã kết hôn, cuối cùng thầy Chu cũng không phải làm người độc thân nữa.... cuối cùng, tôi vừa nói chuyện vừa la hét vừa cười, dẫn đến việc đứt hơi khản tiếng, lúc đó mới cúp máy. Chưa ngủ được bao lâu, trời sáng rồi. Bắt đầu bò dậy giặt quần áo. Cô gái Hà Nam tóc rối mắt thâm vươn vai một cái, co ro sau cánh cửa với đôi vai trần: "Thuý Hoa, cô tắt ngay cái máy giặt cho tôi, trước 10 giờ không được phép bật! "
Tôi đến văn phòng sớm trước bữa trưa. Tôi muốn tranh thủ chúc mừng Thẩm Phương trong bữa trưa. Tôi vội vã chạy đến nhưng lại không thấy Thẩm Phương đâu, người ta nói chị đến kho hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/284961/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.