🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tất cả những gì tôi có thể nhớ là tôi đang đến một nơi nào đó, một mình lọ mọ giữa bóng đêm đen tối, hình như bên cạnh là một vách núi dựng đứng, phía dưới là biển. Tôi tờ mờ nhớ rằng con đường đi rất hẹp, tôi cố gắng thận trọng bám vào vách đá, kẻo rơi xuống dưới thì toi. Tôi nhớ bản thân còn tự động viên và tạo động lực cho chính mình, lại còn ngâm thơ, cái gì mà: "Chớ coi hiểm ải cứng như thép, mà nay tiến bước vượt qua đầu? vượt qua đầu, vượt qua đầu." Chợt bất cẩn một giây vượt không qua, ối một tiếng trượt chân rơi xuống.

Tôi cảm thấy như mình đáp trên một tảng đá rất cứng, như thể nước biển đang từ từ dâng lên, cả người tôi vừa đau vừa lạnh. Tôi cố gắng bò dậy, nhưng không thể nhúc nhích được. Tiếng biển rít cứ vang vảng bên tai như thể tôi đang dần dần bị nhấn chìm bởi nước, tôi thấy như mình sắp chết. Dường như tôi nhìn thấy mẹ và bạn trai đến, bọn họ ở trên vách đá cố gắng tìm kiếm tôi, tôi muốn gào lên gọi họ nhưng không phát ra nổi âm thanh nào. Tôi nghe thấy bọn họ ở trên đó đang nói: "Vừa nhìn thấy bảo bảo trượt xuống đây mà." Tôi vẫn còn nhớ mẹ tôi cứ hét lên tên tôi. Tôi nôn nóng đến nỗi muốn khóc, và có vẻ đã khóc thật. Lại nghe thấy người bên trên nói: "Quay lại lấy đèn pin, hình như có người nằm bên dưới, không nhìn rõ." Tôi nghĩ họ sắp rời đi, tôi thầm nghĩ, đừng đi mà, con đang ở

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/284957/chuong-31.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Viết Xuống Chút Hồi Ức
Chương 31
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.