Hôm đó, chị nặc một chiếc áo khoác màu đen. Tôi thấy chị cởi áo khoác xuống, vắt lên thành ghế với cử chỉ nhẹ nhàng. Thân hình chị mảnh mai, nơi cổ áo lộ ra tấm da thịt trắng như tuyết, trên cổ là sợi dây chuyền pha lê óng ánh màu xanh lam nhạt rủ xuống chạm tới ngực. Ánh mắt của chị, dường như cũng lấp lánh hệt như sợi pha lê, giữa đôi mày phảng phất nỗi buồn lo khó nói lên lời. Dưới ánh hoàng hôn soi rọi căn phòng nhỏ, sự xuất hiện của chị trước mắt tôi, cứ ngỡ như là một vị thiên sứ.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chị, nhìn chị tiến tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, đầu ngón tay chị lạnh lẽo, tôi lại ngửi thấy hương thơm dễ chịu. Chị dịu dàng nói: "Khó chịu lắm không?"
Tôi cố rặn ra một nụ cười, tôi nghĩ chắc hẳn nhìn sẽ gượng ép lắm.
Những ngón tay chị trượt trên má tôi, lành lạnh, ngưa ngứa, tôi thở một hơi dài. Lại nghe chị nói: "Sắc mặt lại không tốt, xanh xao thế này, thương quá."
Tôi nhìn vào đôi mắt chị, hệt như hồ nước mùa thu, dập dờn dậy sóng, mà vẫn thâm sâu.
Tôi chợt thấy có cảm giác thật ấm áp, thấy như mình thật an toàn, rất an toàn. Hệt như một đứa trẻ lang thang đã lưu lạc lâu năm cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, về lại với vòng tay của người mẹ. Chỉ là, người mang lại cho tôi cảm giác này, không phải là mẹ tôi, không phải là người bạn trai đã yêu đương với tôi 9 năm, mà lại là một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/284952/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.