Đúng là mỗi ngày đều có một loại túi khác nhau. Tôi nghĩ, có được tính là có gu thẩm mỹ không? Theo tôi thì, tôi không thấy chiếc túi đó đẹp, đần đần thế nào ấy. Tôi vẫn thích những chiếc có quai đeo thoải mái, nếu như muốn trang trọng hơn một chút, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cứ là nên chọn Chanel đi, dù tôi biết "túi khoá nhỏ" cũng rất đắt.
Thẩm Phương nhìn qua vết thương của tôi, có vẻ chị đã yên tâm hơn, thế là, lùi về sau một bước, khoanh tay châm chọc nói: "Ừ, nhìn có vẻ đỡ hơn nhiều. Tối qua có ngủ ngon không? Không chạy ra ngoài giết ai đấy chứ?" Nói xong chị tự cười.
Tôi cười: "Không đâu, chị không thấy em mới vừa dậy à."
Chị liếc sang chiếc đồng hồ trên bàn tôi, như vừa nghĩ ra điều gì đó: "Chị không thể nói chuyện nhiều với em được, lát nữa phải đi làm. Đợi khi tan làm, để chị xem nếu tiện sẽ lại đến thăm em."
Nói xong, chị ra ngoài, nhìn chiếc túi trên nền nhà: "Chị mua hoa quả cho em, cũng không biết em thích ăn gì. Trong túi kia là chiếc chăn sưởi điện, cho em đấy, nếu như em cần. Em nghỉ ngơi đi nhé, chị đi đây." Ra khỏi cửa được hai bước, lại quay người nói: "Đúng rồi, em có phiền cho chị số điện thoại của em không? Như vậy chị mới có thể hẹn em trước khi đến."
"Được, thế này đi, lát nữa em sẽ gửi tin nhắn vào số chị." - Tôi nói.
"Cũng được, cảm ơn em, chị đi trước đây." Bước bịch bịch xuống lầu, lại quay đầu lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/284941/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.