Vào lễ tết năm thứ hai, tôi quyết định tốt nghiệp xong sẽ xuất ngoại, không phải vì tôi hèn nhát nên muốn chạy trốn, mà ngược lại, từ ngày đó trở đi tôi cảm thấy như thể mình bị cái gì nhập vậy, bây giờ tôi đã trở nên xấu xa hơn. Tôi xuất ngoại chỉ vì bố lấy ra 100 vạn đưa tôi làm chi phí du học. Nói trắng ra, 100 vạn ấy chỉ để làm tròn nghĩa tình cha con.
Thật ra bố tôi không hề muốn chi ra số tiền ấy, như bố tôi nói, nếu như ông ấy tự nguyện thì đến cả một con số tôi cũng không lấy được. Tôi nghĩ câu nói đó cũng có phần đúng, nhưng chỉ đúng đối với con chiên ghẻ hèn nhát vô dụng thuở ban đầu thôi.
Tới khi tôi hoàn toàn biến thành một người khác, câu nói đó chỉ như một trò cười doạ con nít không hơn. Tôi có thể cười lạnh và dí con dao kề bộ ngực của bố: "Ông ký hay không ký? Ông có tin chỉ với một nhát dao của tôi, ngay ngày mai ông sẽ lên trang nhất trên báo không?" Không biết liệu các bạn đọc đến đây có cho rằng đó chỉ là những tình tiết trong tiểu thuyết hay không, điều tôi muốn nói là, hồi đó tôi và bố tôi rất rõ ràng rằng khi một người không còn niềm tin và cảm thấy cuộc sống không còn nghĩa lý gì nữa, không gì có thể ngăn trở và kìm hãm họ.
Khi bố tôi quyết định chỉ cho mẹ tôi tiền và nhà, chứ không muốn chia cổ phần công ty dù chỉ là một phần, tôi nói với mẹ rằng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/284930/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.