Những năm tháng thời niên thiếu của tôi. 
Cuối những năm 70, tôi được sinh ra trong một gia đình khá giả, bố mẹ tôi chính xác là những người mà họ gọi là - Quan to chức lớn. Mà tôi, tôi không biết nên định nghĩa gia cảnh của mình thế nào. 
Bố tôi là doanh nhân, mẹ tôi là giáo viên. Hồi đó ở đại học, tôi cảm thấy rất bối rối khi lần đầu tiên nghe người khác bình phẩm tôi là "tiểu thư nhà giàu". 
Tuy rằng, trước khi có tôi, trong nhà tôi luôn có bảo mẫu chăm lo, thời nay người ta gọi họ là "cô nhỏ", đến khi tôi bắt đầu có ký ức, tôi không thấy tôi có sự khác biệt nào so với các bạn cùng lứa khác. Tôi nhớ khi đó các bạn cùng lớp tôi đều có bảo mẫu đưa đi học, phần lớn còn có xe hơi chở đi chở về, tôi nghĩ xã hội là vậy đấy. 
Hồi tôi học mầm non, khi ông tôi còn chưa chính thức về hưu, có một ông chú tên Điền luôn chở ông đến nơi làm việc bằng chiếc Volga của Liên Xô. Lúc đó mẹ tôi giải thích rằng do ông tuổi tác lớn nên đi đứng không vững, tôi có chút nghi ngờ câu nói ấy, bởi nơi làm việc của ông tôi còn gần hơn cả trường tôi, nhưng mỗi ngày tan làm ông đều cùng bảo mẫu chạy từ nhà đến trường đón tôi, sau đó chắp tay sau lưng, cười ha ha theo sau tôi về nhà, tôi không hề thấy chân của ông không vững chỗ nào. Lúc đó, mẹ tôi mới giải thích rằng, tuổi ông cao rồi, cần phải hoạt động nhiều. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/284927/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.