Đã là con người, tất nhiên phải có Emotion, thần tiên cũng như vậy. Tâm trạng của Thẩm Phương, cũng không ít hơn tôi là bao. Đương nhiên tôi có thể hiểu, cũng như chị ấy có thể hiểu tôi vậy. Nhưng, tôi rất khó để giải quyết, không giống cách chị có thể "lấy hung bạo thay hung bạo" để thay đổi tôi những lúc tôi có tâm trạng. Có lẽ do tôi kém. 
Tôi nghĩ đó là vì tuần sau tôi sẽ đi công tác. Tôi cứ phủi mông rồi đi luôn, để lại cho chị rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết. Người ta hay nói, mỗi khi chia ly, người ở lại luôn là người ôm nỗi buồn lớn hơn. Tôi nghĩ cũng phải. Vật thì còn đó, người thì ở đâu, nhìn thấy kỷ niệm sẽ khó lòng tránh khỏi buồn bã. 
Nhưng, Thẩm Phương không hề thừa nhận chuyện này. Mỗi khi tôi giả bộ từ bi, nước mắt cá sấu, muốn an ủi và quan tâm chị vì phải ở lại, nhưng chị ấy vẫn luôn ngẩng cao đầu, hừ tôi một tiếng, cứng đầu cãi lại tôi: "Đợi đến khi em đi, em sẽ không biết chị vui như thế nào đâu, đừng ảo tưởng nữa." 
Đúng vậy, tôi luôn ảo tưởng rằng mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Nếu như thật sự nghĩ theo như những gì chị phàn nàn, có lẽ sẽ đúng. Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi này, chị đã phàn nàn không biết bao nhiêu lần. Ví dụ, ở trong vùng khỉ ho cò gáy này của tôi, chị muốn mua giúp tôi một bộ suit nhưng không tìm thấy cửa hàng nào tốt để mua, shopping mall trong town đóng sớm quá, tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/1919811/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.