14-05-2007 - 08:46:22 
Thật ra cũng không có gì đáng để viết ~ hê ~ thật ra, tôi thừa nhận, là do tôi càng ngày càng lười. 
Không có chủ đề gì, viết đến đâu thì viết vậy. Truyện Đông Phương 
Nói về Lão Yêu trước đi. Vốn dĩ không có ấn tượng tốt đẹp gì về anh này, cảm thấy anh ấy rất không thích tôi. Lần này Thẩm Phương về quê thăm nhà, Lão Yêu cũng vội vàng về chung vui. Lúc đó, khi chủ tử tôi nói với tôi qua điện thoại, tôi phải bồn chồn rất lâu, thầm nghĩ, cái miệng lão ấy cứ bô bô như vậy, nhỡ nói ra điều gì đó khiến ông bố và lão ấy mở tiệc "hồng môn" chào đón Thẩm Phương thì sao. Vì chuyện này mà tôi vô cùng lo lắng, mấy ngày hôm đó, cứ khi nào tôi gọi điện cho Thẩm Phương, chị luôn đáp lại câu được câu không, chưa nói được vài câu đã vội vàng cúp điện thoại, nhưng, sau khi cúp máy, tôi đợi rất lâu, chị sẽ gọi lại mà không tỏ ra lén lút như trước nữa. 
Điều này làm tôi buồn rất nhiều, thậm chí mấy ngày đó còn nghĩ hay là bay sang với chị. Đi làm cũng thất thần, làm gì cũng không có tâm trạng. Tôi nghĩ đến lời mẹ dạy tôi hồi còn nhỏ: "Yêu đương làm chểnh mảng học tập và công việc!" — cảm thấy vô cùng có lý (đến khi Thẩm Phương về, tôi kể lại cho Thẩm Phương câu đó, chị bực mình: "Đi mà bảo mẹ em cho làm nữ tu, cả đời này đừng party, chăm chỉ học hành, sau đó lấy giải Nobel..." Tôi: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/1919803/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.