Đi ngủ đây, ban nãy tự dưng nôn ra một bãi.
Thật kỳ lạ, là do hiến máu hay vì "mang thai" một "sinh mạng" mới toanh nên mới dẫn đến phản ứng trong thai kỳ? (Chú thích: "Sinh mạng" là chỉ bài nguyên tác mà tôi vừa viết xong, không được nghĩ bậy, trong sáng lên). Vẫn may dù "khó sinh" nhưng vẫn rặn ra được. Andrew chết dẫm!!! Không thấy tôi giống một oán phụ sao?
Chiều qua ra ngoài, phát hiện trên cây đã bắt đầu nở hoa. Tháng ba đến, mùa xuân đã đến. Trời sắp mưa suốt rồi.
Buổi chiều cứ nghĩ, có lẽ năm nay là một năm rất kỳ diệu đối với chị, nên tặng gì cho chị đây?
Trong nháy mắt, nhìn thấy một tờ Fax rơi ra từ bàn thư ký qua cánh cửa đang mở, lại tự hỏi không biết đồng nghiệp đã giúp tôi đặt lịch hẹn cuộc gọi xin thị thực đi Châu Âu chưa? Nếu không tôi sẽ đành làm tiểu bạch kiểm được chị bao nuôi vậy.
50 trang! Dù thế nào cũng phải giữ chỗ.
Mặc dù hôm nay nôn ngay trước mặt Lão An rất không có khí phách, nhưng sau khi nôn, tôi cảm thấy mình thuộc kiểu người rất khiến người ta memorable! Lại có một người nữa sẽ mãi mãi nhớ tôi!
Có lẽ cả đời này anh ấy sẽ không bao giờ quên được tôi, muahahaha~~ Thật tuyệt vời.
Hôm nay có vài người nói trông tôi rất Pale, sau khi khiến Lão An phải khắc ghi tôi trong tâm, anh ấy cũng nói tôi trắng.
Nghe người da trắng nói nhìn bạn trắng, cảm giác khá là hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-xuong-chut-hoi-uc/1919775/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.