Ta hỏi:
“Suy nghĩ kỹ chưa?”
Trích thị khẽ nói:
“Nô tỳ… nô tỳ hiểu rồi. Nô tỳ rời đi… xin phu nhân hãy thương yêu Yên Nhi, đối xử tốt với con bé.”
Ta cười lạnh:
“Yên Nhi là cháu gái ruột của ta, tất nhiên ta sẽ đối tốt với con bé!”
Cần gì một kẻ nô tài bỉ ổi như bà nhắc nhở!
Lời nói đến đây coi như đã xong.
Khi Yên Nhi tan học trở về, sắc mặt Trích thị thay đổi liên tục, cuối cùng không chống lại được tình yêu dành cho đệ đệ mình, đành nói với Yên Nhi những lời ta đã dặn.
Yên Nhi sắc mặt tái đi, khóc nức nở không muốn để bà ta rời đi.
Hồng Yến đứng bên khuyên nhủ:
“Tiểu thư không biết đấy thôi, nhũ mẫu của người là đi hưởng phúc, đoàn tụ với đệ đệ và đệ tức. Nếu người không để bà ấy đi, sau này bà ấy già mà không ai chăm sóc, chẳng phải càng đáng thương hơn sao?”
Yên Nhi nước mắt lưng tròng, hỏi:
“Nhũ mẫu, có thật không? Nhũ mẫu chẳng phải từng nói sẽ không bao giờ rời xa con sao?”
Trích thị đau lòng đến cực điểm. Những năm qua, bà ta tuy có tật xấu trộm vặt, nhưng tình cảm dành cho Yên Nhi là thật.
Cuộc sống trong Bá phủ bao nhiêu thoải mái, bà ta thà c.h.ế.t cũng không muốn rời đi.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-vo-cuu/3734597/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.