Ta khẽ nhíu mày:
“Phu quân, chàng còn chuyện gì sao?”
Triệu Ngọc Hoa không tức giận, ngược lại còn có vẻ hứng thú:
“Sau này, ta có thể gọi nàng là 'Vô Cữu' được không?”
Hắn bị làm sao thế?
Ta nhướng mày, đáp:
“Phu quân muốn gọi thế nào thì gọi, cũng chỉ là cái tên thôi.”
Hắn thản nhiên nói:
“Vô Cữu, nàng và ta đã là phu thê, không cần phải xa lạ như vậy. Nàng cũng có thể gọi ta là 'Ngọc Hoa.'“
Thấy ta không trả lời, hắn nhẹ giọng nói thêm:
“Thời gian qua, nàng vừa mới vào cửa, mọi việc đều làm rất tốt, ta đều thấy hết. Ban đầu, ta còn lo lắng… sợ rằng sau khi tỷ tỷ nàng mất, hai đứa trẻ sẽ chịu khổ, không ngờ nàng lại chăm sóc chúng chu đáo như vậy…”
Đấy, ngay cả chó cũng có tình cảm, biết phân biệt đúng sai.
Ta thản nhiên đáp:
“Phu quân khách khí rồi, đây đều là bổn phận của thiếp thân.”
Thấy ta không gọi tên hắn, Triệu Ngọc Hoa cười tự giễu, nói:
“Thôi vậy, ngày tháng còn dài, nàng còn trẻ, chưa hiểu chuyện, ta sẽ bao dung nhiều hơn.
“Nhưng nàng cũng phải nhớ, đừng ỷ sủng mà kiêu. Làm thê tử, vẫn nên lấy ôn hòa, cung kính, tiết kiệm làm trọng…”
Chưa đợi hắn nói hết, ta “bốp” một tiếng đặt chén trà xuống, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-vo-cuu/3734590/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.