🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Gần đây thành phố X có thể nói là chuyện vui đến liên tục, khiến cuộc thảo luận càng thêm sôi nổi. Trong đó có hai chuyện đại sự, trở thành đề tài bàn luận của mị người trong mỗi lần ăn uống. Một chính là miếng đất xây dựng mọi người nhắm đến bị Ngôn thị và tập đoàn Chiến thị dùng 120 triệu mua với giá cao, hai chính là ảnh hậu Tả Tĩnh Nhan kết hôn chớp nhoáng với công tử thành gia Thanh Khang.
Hai chuyện này, chỉ cần nói một trong đó đều đủ làm đại sự kiện náo loạn truyền thông cả nước. Mà hôn thời gian sắp xếp hôn lễ lại cùng ngày với lúc Ngôn thị cắt băng khánh thành xây dựng. Cái này khiến nhiều ký giả nhà báo rất bực bội, hận không thể phân thân mà chạy đi hai bên, cho đến giờ vẫn chưa được quyết định nên đóng bên nào. Mà ngày mai, chính là thời khắc chuyện đại sự hai bên cùng tiến hành.
Nhưng mà, cho dù trong lòng bọn họ có rối thêm đi nữa thì trước khi tan sợ cũng sẽ có kết luận. Rồi ôm đủ loại tâm tình mà về nhà, vì công việc ngày mai chuẩn bị đủ dụng cụ, tranh thủ cướp nhanh tin tức vào tay. Trong thành phố nhộn nhịp này, một người dân nhỏ bé đều nhớ một số chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng bọn họ vẫn sống không buồn không lo, dù ngoài cửa sổ mua to như thác đổ, nhưng vẫn có thể binh yên mà ngủ. Có vài người, là minh tinh sáng giá, lại suốt đêm đối mặt với cô tịch cả đêm thức trắng không thể ngủ.
Trên màn hình liên tiếp đưa tin, nữ nhân đứng lặng bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn bầu trơi đêm đen bên ngoài, còn chưa có mưa. Tim, nháy mắt như muốn nát ra. Chỉ vì một trong số những nhân vật chính trong đó chính là nàng Tả Tĩnh Nhan.
Bề ngoài nhìn vào, nàng và Thành Khanh là cặp tình nhân xứng đôi. Dù tuổi mình so với đối phương lớn hơn nhiều, nhưng vẫn bị mọi người đoán là tốt. Mấy ngày qua, mỗi lần tham dự hoạt động, mình đều bị hỏi đến vấn đề liên quan đến Thành Khang. Tả Tĩnh Nhan đều giả vờ hạnh phúc mà trả lời, không ai biết trong lòng nàng đau đến rỉ máu.
Yêu một người, yêu thương nàng, bảo vệ nàng, dù bị thương một sợi tóc, trong lòng cũng sẽ rất đau. Lúc trước Tả Tĩnh Nhan không hiểu rốt cuộc đó là cảm giác thế nào, cho đến khi nàng nhìn thấy nước mắt của Lăng Vi, mới biết được. Nước mắt của người yêu, so với bị dao đâm chết còn đau hơn gấp 1 ngàn lần, 10 ngàn lần.
Tả Tĩnh Nhan biết dạo này Lăng Vi làm ăn không ổn định, Lăng Vân Đường không ngừng xảy ra nạn. Mỗi ngày nàng đều dậy sớm xem thông báo, vì đó tối có thể về sớm, dù không thể vì Lăng Vi chia sẻ giải buồn, làm cho cô một chút canh gừng cũng được.
Hôm đó, nàng theo người giới thiệu đi đóng quảng cáo, giữa đường nhận được điện thoại của Thành Khang. Nghe đối phương muốn gọi mình đến, Tả Tĩnh Nhan phản ứng đầu tiền là cự tuyệt, nhưng đối phương lại đe dọa nếu mình không qua thì Lăng Vi sẽ mất mạng.
Mất đi vốn là tự đáng sợ, sau nó còn có hai chữ Lăng Vi, suy nghĩ một hồi Tả Tĩnh Nhan liền để lại quảng cáo, nói với người giới thiệu có việc gấp, vội đến nơi hẹn của Thành Khang. Đã lâu không gặp, Thành Khanh trưởng thành không ít, bản mặt non nớt nghiêm trang không còn, thay vào là sự sắc bén nham hiểm của đàn ông.
Thấy hắn không nói gì nhìn mình, Tả Tĩnh Nhan không động đậy mà ngồi yên, chịu đựng tắm mắt của hắn. "Ha ha, không ngờ vài tháng không gặp, Tĩnh Nhan đã xinh đẹp hơn. Cô có biết không, tôi rất nhớ cô?" Thành Khanh nói, đưa cái móng heo nắm lấy tay Tả Tĩnh Nhan, thấy đối phương thất lễ, người kia vội rút tay về, biểu hiện bình thường trên mặt chuyển thành phiền phức.
"Thành Khang, mong ngươi chú ý hành động, đừng để người khác hiểu lầm."
"Hả? vậy Tĩnh Nhan nghĩ tôi là người hay gây chuyện sao? tôi sờ tay cô, hay là tôi có tình cảm với cô?" gióng nói Thành Khang mập mờ, tầm mắt qua lại nhìn người Tả Tĩnh Nhan. Cuối cùng nhìn thẳng vào mặt nàng.
"Thành Khanh, có một số việc tôi đã nói rõ. Tai nạn năm đó là chú Thành cứu tôi, và giúp tôi đi đến bước này, Tôi rất cảm ơn hắn, coi hắn như cha đối đãi. Ngươi là con chú Thành, tôi sẽ không so đo chuyện ngươi đã làm, nhưng không hề có tình cảm nam nữ với ngươi. Trong lòng ta ngươi vẫn chỉ là em trai thôi."
"Tốt, ngươi muốn làm nhục ta, bắt đầu khi đó ta và Thành gia đã không còn quan hệ rồi. Chú Thành cũng đã nói, hắn nhìn lầm ta, không muốn liên quan gì đến ta. Thành Khanh, ta không thể, càng không muốn sống với ngươi. Ta nói như vậu, ngươi có hiểu không?"
"Ha ha, Tả Tĩnh Nhan nói vậy tôi cũng hiểu. Nhưng tôi vẫn muốn cô? cô nói coi làm sao đây? từ khi tôi 15 tuổi, tôi luôn ảo tưởng có được cô, tôi không chỉ mơ một lần đem cô đè dưới người, tiến vào thân thể cô, điên cuồng chơi cô. Tôi biết, bề ngoài cô thanh cao giả bộ. nhưng lên giường nhất định rất phóng đáng. Chỉ cần cho cô chút ngon ngọt, thì cô sẽ muốn nhiều hơn."
"Nhưng tôi không ngờ cô lại chon con ả Lăng vi kia, đến giờ tôi cũng không hiểu con ả kia có gì tốt? vì cô ta có tiền? có thể? hay cố cảm thấy hứng thú với ngón tay của cô ta? nếu là vậy, không bằng cô chọn tôi. Ít nhất, tôi còn nhiều hơn cô ta một thứ." (Ed: thằng trẩu này nó khoe ku kìa bà con, chém chết nó đê ~)
"Ngươi câm miệng!" nghe Thành Khang nói chuyện ô ngôn uế ngữ, Tả Tĩnh Nhan được dạy dỗ đàng hoàng cũng phải nhíu mày, xoay người muốn cách xa gã đàn ông ghê tởm này. Nhưng mà, nàng chưa kịp đứng dậy, cổ tay bị Thành Khang kéo lần nữa. Tả Tĩnh Nhan theo bản năng vẫy ra, không chú ý đụng phải ly cà phê, khiến nhiều người xung quanh nhìn thấy.
"Tĩnh Nhan, chúng ta khó lắm mới gặp một lần, cô đi gấp như vậy làm gì? cô nên nhớ, khi nãy trong điện thoại tôi đã nói gì."
"Ngươi có ý gì?" Tả Tĩnh Nhan tất nhiên không quên lời Thành Khanh vừa nói, nàng vì chính câu nói đó mà chạy đến đây.
Cho dù nàng biết, với năng lực của Thành Khang căn bản không thể uy hiếp được Lăng Vi, nhưng vẫn thấy lo lắng. Dù chỉ còn 0.01% cũng sẽ khiến Lăng Vi gặp nguy hiểm, Tả Tĩnh Nhan không dám mạo hiểm, càng không dám thử. Vì nàng không thể chịu nổi 0.01% nguy hiểm và bất an đó.
"Ý tôi đương nhiên là ý trên mặt rồi, Tĩnh Nhan không lẽ cô không phát hiện, gân đây bản thân Lăng Vi khó đảm bảo sao? Lăng Vân Đường phát sinh chuyện, cô không nghĩ là do bắt ngờ chứ?"
"Những chuyện kia là ngươi làm?"
Nghe Thành Khang nói Tả Tĩnh Nhan không dám tin nhìn hắn, nàng không ngờ với bản chất làm việc luôn thất bại như Thành Khang lại khiến Lăng Vi rơi vào cảnh gian nan như vậy, thậm chí còn uy hiếp Lăng Vân Đường. Cho dù hắn có cha trợ giúp, cũng không thể trong thời gian ngắn khiến Lăng Vân Đường bị loạn như vậy.
"Là tôi làm nhưng cũng không phải tôi làm. Ả đàn bà kia thụ địch rất nhiều, bản thân Lăng Vân Đường là khối thịt béo. Chỉ cần người có ý đồ với nó, thì người đầu tiên cần gϊếŧ chính Lăng Vi. Tôi bất quá cũng chỉ là một trong số đó, cô cũng biết chỉ với tôi và thực lực Thành gia căn bản không thể đối kháng với Lăng Vân Đường. Nhưng mà, đem những người giống tôi hợp lại, thì mọi chuyện sẽ đơn giản đi rất nhiều."
"Tĩnh Nhan, tôi không uy hiếp cô, chỉ muốn nói chuyện làm ăn với cô. Trên tay tôi có chứng cớ phạm tội 10 năm qua của Lăng Vân Đường, trong đó cho dù đem cái nào cho cảnh sát thì Lăng Vi cũng không thể ăn hết được. Nghĩ vậy thôi tôi cũng thấy tình cảnh rất thú vị."
"Thành Khang, ngươi muốn gì?" nghe vậy sự dửng dưng của Tả Tĩnh Nhan rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt. Nàng nắm vai Thành Khang thấp giọng hỏi, ánh mắt già đi mang theo hận ý cùng chán ghét chưa từng có. Bộ dạng như đang nhìn cừu nhân, thực tế thì đúng là như vậy.
"Tôi muốn gì hả? lại là câu tôi muốn gì. Tĩnh Nhan, đây chính là câu hôm nay cô gặp tôi nói nhiều nhất đó. Vậy tôi sẽ nói lại lần nữa với cô nha, tôi không muốn gì cả, chỉ muốn làm ăn với cô. Nếu cô đồng ý, những chứng cớ này cũng sẽ là của cô, tôi có thể đảm bảo với cô, bọn họ sẽ không bị những người khác thấy, Lăng Vi của cô cũng giữ được mạng, nếu cô không đồng ý vậy thì…"
Thành Khang không nói tiếp, dùng tay làm hình khẩu súng, Tả Tĩnh Nhan im lặng không nói, rơi vào lưỡng lự. Nàng không phải đứa ngốc, tất nhiên biết Thành Khanh muốn dùng những thứ kia uy hiếp mình. Hôm nay, Lăng Vân Đường loạn trong giặc ngoài đều đủ, Lăng Vi không chỉ tìm nội gián bên trong mà còn phải đề phòng những đường chủ phản bội khác.
Đoán không sai thì Thành Khang có liên can đến người trong nội bộ Lăng Vân Đường, cái gọi là nội gian nhất định có liên quan đến Thành Khanh. Nhìn chứng cớ cầm trong tay đối phương Tả Tĩnh Nhan biết, cho dù mình cầm một phần này đi, thì cũng sẽ còn phần thứ hai, phần thứ ba… Thành Khang làm vậy mục đích cũng chỉ muốn kiềm chế mình.
"Ngươi muốn ta làm gì?" qua hồi lâu, Tả Tĩnh Nhan mới chậm rãi mở miệng, âm thanh nàng run rẩy không dễ phát giác. Khuôn mặt tái nhợt đôi mắt đỏ lên, tỏ ra vô cùng hung tợn.
"Rất tốt, cuối cùng cũng chịu đổi câu hỏi. Rất đơn giản, bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn cô làm đàn bà của tôi. Một tháng sau, ngay trước mặt Lăng Vi gả cho tôi."
"Được."
Mọi chuyện thế nào Tả Tĩnh Nhan cũng không rõ nữa cho đến khi chữ được nặng nề nói ra. Nàng nhớ Lăng Vi từng hỏi mình, có nguyện ý sống cả đời với cô không, khi đó mình cũng đáp lại một chữ được. Khi đó, cho dù là chữ kia hay lòng mình đều rất hạnh phúc.
Nhưng mà, lúc này nói ra chữ đó như là vác gông xiềng cả đời, nó tồn tại như tù ngục vây khốn nàng, khiến nàng mất đi sức sống mất đi tự do, chỉ có thể ở nơi giam giữ, sống hết đời còn lại.
Nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Thành Khang, Tả Tĩnh Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy ra khỏi quán. Bắt đâu từ lúc này, nàng biết thời gian mình cùng Lăng Vi ở chung không nhiều nữa. Nàng sắp phải rời khỏi nữ nhân kia, cho dù vì cô rời đi, cũng sẽ không được tha thứ.
Tả Tĩnh Nhan hiểu rất rõ Lăng Vi, người phản bội cô, không phải địch nhân thì chính là người xa lạ.
Thân thể rét thấu xương, đã mặc quần áo ấm nhưng không thể cảm giác được chút ấm áp nào. Tay trái xoa lên gò má từng bị Lăng Vi đánh, đau đớn trên người đã mất không còn, nhưng lại khắc sâu trong linh hồn ngày đêm hành hạ nàng.
Lăng Vi, Lam Khiên Mạch, bao gồm cả Ngôn Thanh Hạm, các nàng nhìn thấy cũng chỉ là bề ngoài lạnh làng và cách làm tuyệt tình tuyệt nghĩa. Nhưng không biết được tự tay tổn thương người mình yêu có bao nhiêu thống khổ. Càng không biết được trơ mắt nhìn một nữ nhân kiêu ngạo như Lăng Vi trước mặt mình khàn cả giọng cầu xin mình đừng bỏ đi, nhưng khi ngươi nhẫn tâm hất tay cô ra thì cần bao nhiêu dũng khí.
Tả Tĩnh Nhan cảm thấy mình không phải người tốt, khi đó nàng hận mình rất sâu, nàng hận mình dùng ngôn ngữ tổn thương Lăng Vi, khiến tất cả kiêu ngạo của Lăng Vi bị châm lửa, thậm chí mình còn làm mất hết tư cách của một nữ nhân. Nữ nhân này, tên là… Tả Tĩnh Nhan.
"Lăng Vi, chị không hy vọng em tha thứ, chị chỉ hy vọng em quên chị, quay về làm người mà em đã từng làm. Em rất giỏi, chỉ là chị không có cách nào vì tư dục của mình mà khiến mạng sống của em bị uy hiếp được. Em hiểu không? chị yêu em, thực sự rất yêu em. Có thể chị sẽ khôn tổn thương em nữa, rời bỏ em. Đừng hận chị được không?"
Tả Tĩnh Nhan tựa đầu vào cửa thủy tinh, thấp giọng nỉ non, lúc này nàng nhận ra có ánh mắt nóng bỏng đang ngưng lại nhìn mình. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nữ nhân đang đứng dưới mua to, cô đi đôi giày cao gót đen, mặc bộ váy ngắn màu đen. Nước mưa làm ướt mái tóc dài của cô, quần áo của cô, nhưng cô vẫn im lặng đứng yên ở đó, ngẩng đầu nhìn mình, không có dấu hiệu rời đi.
Đôi mắt đầy quyến luyến với mình, tựa như nói xuống đây ôm lấy em.
Không kịp nghĩ, thân thể liền phản ứng trước, Tả Tĩnh Nhan thay giày chạy xuống lầu, đến cả dù cũng quên mang. Nhìn thấy người kia vừa thấy mình liền lộ ra nụ cười yếu ớt, Lăng Vi đã từng cũng chưa bao giờ cười ôn nhu đến vậy. Cô khoe khoang, bá đạo, cũng không tiều tụy thành bộ dạng như vậy, chật vật đứng trong mưa như vậy. Nhìn cô gầy đến thoát hình, giống như bất kỳ khi nào cũng có thể ngã xuống. Tả Tĩnh Nhan bước nhanh đến, ôm cô thật chặt.
"Sao lại đến đây." Tả Tĩnh Nhan thấp giọng hỏi, nàng biết thân thể mình đang run lên, không thể ức chế. Nhưng mà người bị nàng ôm vào ngực, càng run rẩy kịch liệt hơn.
"Em nhớ chị, nên đến đây. Em đang nghĩ, làm như vậy, không phải là có thể ngăn cản chị kết hôn chứ."
Tác giả có lời muốn nói: He he he he he! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, gần đây thức đêm đăng văn không chịu nổi, khi nằm xuống thì vành mắt thâm đen, Bạo tỷ tỷ cầu an ủi, cầu năng lương thanh tân nội hàm thô bỉ, tui là thùy mị, là là bự nhất, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường!
Như mong đợi ngược cp phụ rốt cuộc đăng lên, Hiểu Bạo bắt đầu kế hoạch tẩy trắng Lăng lão bản. Thực ra Lăng lão bản cũng không có cặn bã, Lăng lão bản ngang ngược si tình như vậy thực rất mê người! vậy chương sau chính nội dung mà Hiểu Bạo mê nhất, đó chính là hai nhân vật hỗ ngược và tương sinh tương ái! ← hé, mặc dù không nghiêm trọng như vậy, nhưng có cảm giác như vậy a! còn có Thành Khang được người giúp, nhất định là một kẻ ti tiện, tiện đến mức mọi người tức lộn ruột, tui nghĩ là ai thì mọi người thử đoán đi? tóm lại, văn tiến đây, cũng với âm mưu qua đi đã xong, cp phụ ngược xong rồi, kết thúc sẽ có gì?
Ngoài ra ở đây, muốn nói chuyện quan trọng với mọi người, mời mọi người đến đây xem! Lượng chữ Hiểu Bạo viết đã vượt quá 600 ngàn chữ, nếu muốn in ở Tấn Giang, giá sẽ rất đắt, hơn nữa chất lương không tốt. Gần đây Tiểu Tang Lý ở ngoài cũng đã in một mình, Hiểu Bạo cũng liên lạc với một xưởng in, nói hai người cùng nhau in sẽ rẻ hơn. Hiện tại Hiểu Bạo đang chỉnh bản thảo, sau đó soát lỗi chính tả, muốn đuổi kịp tiến độ của Tiểu Tang Lý, có thể in cùng nàng, để hạ thấp giá xuống.
Muốn hỏi mọi người một chút, muốn có quyển sách này không? đại khái tính luôn phiên ngoại cùng với chuyên mục phát biểu phiên ngoại không có trên Tấn Giang là khoảng 65 ngàn chữ, ngoài ra mua sách sẽ được Hiểu Bạo tặng thêm bookmark có chữ ký và lời của Bạo. Một bộ gồm 3 cuốn, bưu phí cộng lại sẽ nằm trong đó, ah, người mua sách nhiều thì sẽ càng tiện. Cho nê, xin mọi người nếu mua, hãy ghi tên ở đây, sau đó gia nhập nhóm mua sách: 333622985 (chú thích: mời thêm bạn thì nhớ là ghi vì mua sách mà vào nhóm, nhóm này không phải trao đổi độc giả, mà lập để cho mọi người thuận lợi mua sách, cho nên… mọi người biết mà. Nếu có hài tử lạc đường, nhóm quản lý sẽ hù ngươi chết nga, dĩ nhiên, không phải tui rồi, mà là…)
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường đi. Thấy mọi người nhắn lại, nói muốn đóng vai, tui nói là nhiều mỹ nữ như vậy, các ngươi đóng vai, há không phải chỉ muốn đùa giỡn? không được, không được, ta không thể tiện nghi cho các ngươi, các hài tử này đều do ta và S tỷ tỷ sinh, không thể để các người tùy ý đùa giỡn được. hừ! nhóm 3 người mặt than nhân khó cao, liền đến một phát đi. Tiểu kịch trường lần này, Nhiễm tỷ tỷ luyện súng, sau đó thì, Mộ Kiệt đến tranh giải với nàng, Mộ Dung tỷ tò mò chuyện.
Nhiễm Tỷ Tỷ: tay cầm hắc phong, suất khí mặc tiểu phong y, bách phát bách trúng, bắn cái bia đằng xa thành tổ ong vò vẽ.
Mộ Kiệt:… (Mộ Kiệt mang cái cổ đầy vết hôn đứng dậy, lẳng lặng bay đến bên cạnh Nhiễm tỷ, im lặng không nói.)
Nhiễm Tỷ Tỷ:??? ( Nhiễm Tỷ Tỷ nhìn Mộ Kiệt, trong lòng nghi ngờ.)
Sau một lúc….
Nhiễm Tỷ Tỷ: ngươi làm gì vậy?
Mộ Kiệt: súng, không tệ.
Nhiễm Tỷ Tỷ: ừ, đây là súng luôn bên cạnh ta.
Mộ Kiệt: so tài một chút, thế nào? (Mộ Kiệt thiêu mi nói, nhớ năm đó, nàng còn là nhân vật chính trong văn, cũng là một tay thiện xạ ah.)
Nhiễm Tỷ Tỷ: ừ, tới đi.
2 người cùng cầm súng, đùng đùng từng phát. Lúc này, tiếng ồn truyền đến phòng Mộ Dung tỷ đang luyện công, nàng nghi ngờ liếc nhìn Phong Phong trong phòng ăn kẹo, rồi nhìn Ngôn Thanh Hạm tắm chung với Lam Lam. Rồi nhìn sang A Lê cầm ống dòm hoa si Nhiễm tỷ tỷ, lắc đầu, đi xuống lầu.
Mộ Dung tỷ: tay các ngươi cầm binh khí gì? hình như lực sát thương rất mạnh.
Nhiễm Tỷ Tỷ: (im lặng không nói, trong lòng âm thầm đắc ý.)
Mộ Kiệt: (thâm trầm, không biết đang làm gì.)
Sau một hồi…
Mộ Dung tỷ: có thể cho ta mượn dùng một chút không?
Nhiễm Tỷ Tỷ: (không để ý đến, nhưng thực sự không muốn cho mượn.)
20 phút sau…
Mộ Kiệt: cho ngươi. (mọi người: này, ngươi phản ứng chậm nga!!!)
Mộ Dung tỷ: ừ, cám ơn. ( Mộ Dung tỷ vừa nói, tò mò chơi súng trong tay, sơ ý cây súng bị bẻ gãy, là phát huy nội ực ah!!! bất đắc dĩ Mộ Dung tỷ nhìn đạn bên trong, sinh khí, đem đạn ném ra, lập tức đạn ghim vô tường. Khiến Mộ Kiệt và Nhiễm Tỷ Tỷ ghé mắt nhìn nàng, trong mắt dấy lên dục lựa chiến đấu.)
Mộ Dung tỷ: sao nhìn ta như vậy?
Nhiễm Tỷ Tỷ: thân thủ không tệ, đánh một trận thế nào?
Mộ Kiệt: im lặng gật đầu.
Mộ Dung tỷ: 2 người cùng tiến lên đi.
Nhiễm Tỷ Tỷ: đen mặt, rõ ràng bị Mộ Dung tỷ làm cho phát cáu.
Mộ Kiệt: im lặng không nói, trong lòng bắt đầu hắc hóa.
Vì vậy, chiến hỏa bùng nổ, 3 người nháy mắt đấu chung một chỗ. Thấy tình cảnh như vậy, Hiểu Bạo liền vọt đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.