Ngôn Thanh Hạm không biết vì sao Mạc Sâm lại tìm mình lúc này, nhưng trực giác nói với cô mục đích đối phương đến không hề đơn giản. Nhìn Lam Khiên Mạch ngồi đối diện mình, Ngôn Thanh Hạm theo bản năng muốn nàng tránh đi. Nhưng mà lời trong họng muốn ra cuối cùng lại nuốt về. Người yêu không có gì là không thể chia sẻ. Lam Khiên Mạch đã thẳng thắn với mình, thì mình cũng không nên gạt nàng chuyện gì nữa. Dù biết những chuyện này chỉ sẽ tăng phiền phức với Lam Khiên Mạch, nhưng Ngôn Thanh Hạm tin đối phương cũng sẽ giúp mình chia sẻ. Huống chi hai người các nàng đã sớm thành một thể không chia lìa được. Lam Khiên Mạch ngồi cách Ngôn Thanh Hạm vài bước dĩ nhiên nhìn thấy được biểu tình khó xử của đối phương, nàng không biết bối cảnh Mạc gia, càng không biết vị đại cữu này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Chỉ là nhìn biểu tình Ngôn Thanh Hạm không vui như vậy trong lòng Lam Khiên có chút đắn đo với vị đại cữu chưa từng gặp mặt này. Cũng không lâu sau Mạc Sâm được thư ký dẫn đến phòng làm việc. Hắn nhìn thấy Lam Khiên Mạch ngồi bên trong, có chút sững sốt, ánh mắt nhìn Ngôn Thanh Hạm có sự nghi ngờ. "Đại cữu đến, mời ngồi." Ngôn Thanh Hạm vẫn đối đáp lễ độ, dù trong lòng có bao nhiêu ghét thì cô tuyệt đối không biểu hiện trên mặt. Có thể nói cô và Lăng Vi là hai người cực đoan khác nhau, tính khí Lăng Vi nóng nảy chỉ cần có ai chọc cô ấy thì cô ấy sẽ ăn miếng trả miếng lập tức, có khi trả lại đối phương gấp chục lần. Còn Ngôn Thanh Hạm cho dù ai mạo phạm nàng cũng không để ý chuyện lớn hay nhỏ, thì cô cũng không có xử đối phương ngay tại chỗ. Cô có tính cách bình tĩnh, đầu óc thông minh, càng biết cách làm sao đánh bại một người mà không mất nhiều sức, bị cô để mắt đến không biết là người đó trêu chọc Ngôn Thanh Hạm ở đâu thì cũng sẽ nếm mùi, so với Lăng Vi trực tiếp đáp lại thì Lam Khiên Mạch lại thích cách của Ngôn Thanh Hạm hơn. Cho nên hai người bọn họ thường bị Lăng Vi nói là cái nhóm mưu mô. "Đại cữu đến lúc bận rộn tìm Thanh Hạm có chuyện gì không?" thư ký mang trà lên, Ngôn Thanh Hạm uống một hớp, hỏi nhỏ" Ha ha, Ngôn Ngôn, xem cháu nói không lẽ đại cữu không có chuyện gì thì không thể đến tìm cháu sao? hay là nói, cháu đang ở đây giở thủ đoạn gì sợ ta nhìn thấy?" Mạc Sâm vừa mở miệng chính là giọng điệu đâm thọc, nghe hắn nói rõ ràng ám chỉ Ngôn Thanh Hạm vẫn tỉnh bơ, bên trọng thực sự đã nổi giận. Cô có thể để Mạc Sâm nói nhục mình, dù sao hắn cũng là trưởng bối, nhưng Lam Khiên Mạch thì khác. Nàng là bạn gái mình không liên quan đến Mạc gia, Mạc Sâm sao có tư cách nói Lam Khiên Mạch? "Đại cữu, nói vậy thì cũng không đúng, Thanh Hạm làm việc luôn quang minh lỗi lạc, sao lại không nhận ra chuyện người khác làm?" "Cháu có làm hay không ta không biết, những điều này chỉ có lòng cháu rõ, hôm nay ta đến là vì ba nhờ ta chuyển lời đến cháu, còn nửa tháng nữa là hết năm, hắn hy vọng cháu về nhà, đừng có vì những loại không đáng kia mà ở chung hoài." Tiếng nói chuyện Mạc Lâm rất lớn đủ để cho mọi người trong phòng nghe thấy rõ, nhưng mà dù nghe thấy có tính làm nhục mãnh liệt nhưng Lam Khiên Mạch vẫn ngồi yên tại chỗ, uống cà phê của nàng, ăn bánh quy của nàng bộ dạng ung dung. Thấy nàng mở hợp kẹo, đem kẹo bỏ vô miệng nhai rắc rắc rắc rắc, rõ là người mặc đồ đi làm nhưng hành động lại như đứa bé vậy, Ngôn Thanh Hạm bên này nhìn thấy liền cong khóe miệng. Nếu như không phải Mạc Sâm ở đây, nhất định cô sẽ sờ đầu Lam Khiên Mạch một cái. "Đại cữu nhờ ngài chuyển lời đến ông ngoại tết năm nay Thanh Hạm sẽ đến tham dự." "Ừ, vậy thì tốt, ngoài ra ta còn có chuyện nhắc nhở cháu, Ngôn thị mặc dù là cơ nghiệp của cha cháu, nhưng cũng có liên quan đến Mạc thị, hy vọng cháu không đem mấy loại kỳ quái đến công ty. Nếu như có tin không tốt về cháu truyền đi, thì tập đoàn Mạc thị cùng Ngôn thị…" "Rắc rắc rắc rắc…" Trong lúc Mạc Sâm nói chuyện, âm thanh nhai kẹo đột nhiên vang lên, cuộc nói chuyện bị cắt ngang Mạc Sâm nổi giận trợn mắt nhìn Lam Khiên Mạch, chuẩn bị nói tiếp. Còn Ngôn Thanh Hạm lén thò tay xuống dưới bàn giơ ngón cái lên với Lam Khiên Mạch tán thưởng, người kia cũng đáp lại nàng một cái hôn gió, bày tỏ tình yêu. Dĩ nhiên hành động của các nàng Mạc Sâm không thể thấy được. "Tóm lại, ta hy vọng cháu tự biết sức mà làm, không nên để cho hành động của cháu khiến Mạc gia mất mặt, huống chi…" "Rắc rắc… rắc rắc…" "Vị tiểu thư này, phiền cô có thể ra ngoài ăn hay không?" Cuối cùng không nhịn được Mạc Sâm mở miệng để Lam Khiên Mạch ra ngoài, nghe thấy câu này người kia liền bày bộ dạng vô tội, đáng thương ba ba nhìn Mạc Sâm. "Vị tiên sinh này, xin lỗi, hiện tại đang là giờ dùng cơm, vì lão bản chưa tan việc tôi cũng không thể đi a. Dạ dày tôi không tốt, đói bụng quá sẽ chết. Cho nên phiền ông nhẫn nại một chút, tôi sẽ cố giảm nhỏ âm thanh một chút." Lam Khiên Mạch đã nói thành như vậy thì Mạc Sâm cũng không còn gì để nói nữa, cho nên hắn chỉ có thể nói thêm một chút cố đóng vai đại cữu tốt bụng. Nhưng mà, không biết có phải do ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy có chút tiếng ồn lại trở nên lớn hơn khi hắn nói chuyện. "Được rồi, hôm nay ta nói đến đây thôi, xem ra cháu không hoan nghênh ta, đại cữu cũng không muốn ở đây bị đuổi đến xấu hổ. Ngôn Ngôn, cha mẹ cháu chỉ có mình cháu, cháu phải bảo vệ tốt mình. Không cần nghĩ rằng người điều khiển đang ở đây, trò chơi có thể chỉ mới bắt đầu." Nếu như khi nãy nói chuyện với Mạc Sâm chỉ là diễn, thì hiện tại Ngôn Thanh Hạm tin những lời này mới là mục đích hắn đến hôm nay. Thấy ánh mắt Mạc Sâm lóe lên lãnh ý, Ngôn Thanh Hạm vội đến cạnh Lam Khiên Mạch, để đề phòng hắn làm hành động xấu. Người kia thấy bộ dạng cô khẩn trương, hơi nhíu mày ngay sau đó lại khinh thường bật cười. "Ngôn Ngôn, lần sau gặp." Mạc Sâm nói xong vỗ vai Ngôn Thanh Hạm, đẩy cửa rời đi. Nhìn người phía trước mặt có chút tái nhợt, Lam Khiên Mạch ôm lấy Ngôn Thanh Hạm, để cô ngồi lên chân mình. "Sao vậy? sao khuôn mặt nhỏ nhắn lại trắng như vậy? là bị đại cữu xấu xa dọa sợ sao?" Lam Khiên Mạch quan tâm lúc này biểu hiện cẩn thận. Nàng biết Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn giải thích những chuyện kia với mình vào lúc này, vì vậy cũng không hỏi. Dù trong lòng nàng khi nãy nghe nội dung chuyện thay đổi có chút kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn không muốn làm khó Ngôn Thanh Hạm lúc này." "Tiểu Mạch, em nhất định phải bình yên, người chị lo lắng bây giờ cũng chỉ có mình em. Hai lần, thiếu chút nữa chị mất đi em. Loại cảm giác đó, thật đáng sợ, cả đời này chị cũng không muốn gặp lại lần nào nữa." âm thanh Ngôn Thanh Hạm run rẩy không ức chế, thầy cô đem đầu vùi vào ngực mình, không ngừng nói cô không muốn mình xảy ra chuyện, trong lòng Lam Khiên Mạch thấy ngọt ngào nhiều hơn vẫn là đau lòng. Ngôn Thanh Hạm là một nữ nhân rất kiên cường, dù có nhiều chuyện đè nặng trong lòng cũng không sẽ không thổ lộ với ai một câu, Cô thông minh, tài giỏi, trầm ổn, có sự tỉ mỉ của nữ nhân quả quyết của nam nhân. Lam Khiên Mạch rốt cuộc không nghĩ ra Mạc Sâm làm chuyện gì, lại khiến Ngôn Thanh Hạm sợ hãi như vậy. Nhưng rõ ràng chuyện này có thể liên quan đến mình và Mạc gia. Mỗi nhà đều có thứ khó biết được, thời xưa thì có hai chuyện bất đắc dĩ, là không ai bằng gả vào cung, hay sinh trong hoàng tộc. Lam Khiên Mạch từng đọc qua một câu chuyện, kể về một con chim hoàng yến bị giam trong lồng. Mỗi ngày chủ nhân của nó luôn cho nó thức ăn ngon nhất cùng chăm sóc cho nó, những đồng loại của nó đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chim hoàng yến. Nhưng mà vài ngày sai, chim hoàng yến không ăn không uống, thậm chí là mổ bộ lông xinh đẹp của mình. Đồng loại hỏi nó vì sao lại làm như vậy, chim hoàng yến nói, tất cả mọi người kể cả các người chỉ thấy được vẻ bề ngoài gọn gàng xinh đẹp của ta, nhưng vĩnh viễn không biết được được bị nhốt trong lồng mất đi tự do mà thống khổ. Lam Khiên Mạch cảm thấy Ngôn Thanh Hạm giống như câu chuyện chim hoàng yến, người ngoài nhìn vào hâm mộ gia thế của cô, bối cảnh ấy nhưng không ai biết được trong lòng cô luôn đau khổ. Người có nhà bình thường, khi có con năm hết tết đến cũng không phải gặp cảnh không gặp được cha mẹ, cũng không cần tranh đoạt gia sản với cậu, bị uy hiếp thậm chí còn làm chuyện tổn thương cháu gái mình.. Trong thời hiện đại đầy vật chất cùng tiền tài như vậy, thì thân tình, tình yêu, tình bạn bè, đã sớm bị tha hóa không còn nguyên dạng. Rốt cuộc có bao nhiêu người, còn cất giữ tâm hồn sơ sinh thuần khiết nữa chứ? Lam Khiên Mạch rất đau lòng cho Ngôn Thanh Hạm, đau lòng vì cô hiểu chuyện, cô kiên cường, cô thật lòng. "Thanh Hạm đừng sợ, em sẽ luôn ở bên cạnh chị, phụng bồi chị, yêu chị. Cho dù em không còn ở đây thì tim em, cũng sẽ đặt ở đây của chị. Bất kỳ chuyện gì, chị cũng đừng một mình cố gắng chịu đựng, muốn khóc lớn tiếng thì cứ khóc ra đi, sẽ không ai cười nhạo chị, cũng sẽ không ai vì vậy mà đả kích chị. Khi chị khổ sở, yếu ớt thì cũng không cần sợ nữa. Bởi vì, cho dù là lúc nào, em cũng sẽ ở bên cạnh chị." "Tiểu Mạch, cám ơn em." cho dù nhiều lời tỏ tình hơn nữa cũng chỉ sợ không cách nào biểu đạt tâm tình Ngôn Thanh Hạm lúc này. Cô xoay người nhìn đôi mắt màu đỏ nghiêm túc của Lam Khiên Mạch, tựa đầu từ từ tiến đến, hôn lên khuôn mặt đó một cái. Cô rất cảm kích ông trời cho cô gặp được Lam Khiên Mạch, để các nàng yêu nhau. Nếu không Ngôn Thanh Hạm thực không biết, cuộc sống nhàm chán trước kia, kết quả có giá trị gì. "Ngốc quá, giữa em và chị còn nói cám ơn nữa sao. Nè ~ giờ là buổi trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, buổi chiều làm việc cho tốt, chờ đến tối về em làm cơm ngon cho chị ăn, được không?" "Ừ, đi ăn cơm thôi." Hai người bàn bạc xong nắm tay nhau cùng đi ra khỏi phòng làm việc. Đi đến cửa, đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội buông tay đang nắm ra. Nhìn nhau mặt có chút đỏ, Ngôn Thanh Hạm cùng Lam Khiên Mạch cùng đưa ta nhéo má đối phương. Quả nhiên kíƈɦ ŧìиɦ trong văn phòng, như vậy với sung sức. Tác giả có lời muốn nói: oh yeah ~, hoan nghênh mọi người đến với Hiểu Bạo, chuyên mục sau 8 giờ tối của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại mùa hè ăn kem đi wc, bị ói không ngừng Bạo tỷ tỷ gần đây rất khổ, bị trúng chiêu, hy vọng mọi người không nên như tui bi thảm thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường! Đại cữu không mời mà đến cũng xuất hiện, sau đó bị tiểu Lam Lam của chúng ta dùng kẹo que tấn công chết queo, mọi người thấy chỉ là mới bắt đầu trò chơi thôi, không khần vội Hiểu Bạo đã nói rồi, văn này bắt đầu tiến vào kỳ kết thúc, hiện tại căn bản phải giải quyết các nội dùng về boss đã. Trước mắt mà nói, Hiểu Bạo đang nghĩ viết phiên ngoại, cp phụ phiên ngoại phải viết rồi, còn có đáp ứng mọi người đậu hủ máu cái gì đó… tóm lại, không có tà ác nhất, chỉ có tà ác hơn, Hiểu Bạo làm văn này cũng đã đem ra hết mọi tiết tháo rồi. Sắp ngủm, không biết sau khi kết thúc, có ai nguyện ý cho Hiểu Bạo chút tiết tháo, nếu không, Hiểu Bạo mang tiết tháo của các bạn tiếp tục văn oh ! Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi, nhân vật chính chọc chương này là Tần Nhuế, Tần ngục trưởng, độc giả tham gia là: tiểu điểu, a đạt, vãng sự quân. Đợt tiếp là: tiểu chí, tiểu hài, lục tinh kỳ thân. Không ngờ người ghi danh chọc Nhuế Nhuế lại nhiều vậy a, xem ra mọi người là đẩu m nha, muốn bị Tần ngục trưởng dùng roi quất. Mỗi đầu tháng, là khi các nữ nhân ngục giam bận rộn, trong thời gian này mỗi tù phạm đều phải tham gia tổng kết cuối cùng, bình chọn ba người được thưởng trong tháng này, phát ba giải cái ly vàng, bạc, đồng. Thực ra thì, cúp chỉ là thứ yếu, quan trọng là ba người lấy được vanh trước, có thể nhận được cơ hội ở chung cùng Tần ngục trường, Phong Phong cố gắng một tháng, cuối cùng nhìn bộ dạng người kia ủy khuất, Tần Nhuế cười một tiếng bất đắc dĩ lắc đầu ngay sau đó, đẩy cửa vào phòng làm việc của mình. 3 người: Tần ngục trưởng! (3 người, chính là 3 người có thành tích tốt nhất.) Tần Nhuế: ừ, tên và số thứ tự các người là bao nhiêu? tiểu điểu: hồi Tần ngục trưởng, ta là tiểu điểu, chuyên ăn mầm móng tiểu điểu, số thứ tự ta là 002! a đạt: Tần… Tần ngục trưởng, ta… ta tên a đạt, ngươi suất khí quá, a không phải, số thứ tự ta là 292! (mọi người: 2 liền 2 sao ╮(╯▽╰)╭) vãng sự: báo cáo Tần ngục trưởng, ta tên vãng sự, số thứ tự là 222! (mọi người: quả nhiên rất 2!) Tần Nhuế: ừ, biết, các ngươi có chuyện gì, mau nói đi, ta có nhiều việc, chỉ 1 tiếng nói chuyện với các ngươi. tiểu điểu: Tần ngục trưởng, hôm nay ngươi mặc đồ lót gì vậy? (Tần Nhuế nói xong, tiểu điểu đần liền nhảy vô. Nghe người kia hỏi Nhuế Nhuế nhướng mày, nàng đang suy nghĩ, sao trừ Qúy Duyệt Phong hỏi bất ngờ ra, thì còn có kẻ ngu si hỏi mình vấn đề này?) Tần Nhuế: số 022, xin đừng đặt câu hỏi không liên quan. tiểu điểu: nhưng mà, ta hạng ba. Không phải nói, hạng ba có thể hỏi ngục trưởng sao? Tần Nhuế: hả? ngươi, thực sự nghĩ vậy? ở đây, người muốn đưa ý kiến với ta còn chưa ra đời đâu. (mọi người: khụ khụ, vậy Qúy Duyệt Phong thì sao? Tần Nhuế: nàng? hừ hừ… Tần ngục trưởng cười không nói, ý nghĩ không cần nói cũng biết.) tiểu điểu: vậy… vậy Tần ngục trưởng, đồ lót của ngươi, rốt cuộc kiểu gì a? (mọi người: này, thì ra lâu như vậy, ngươi vẫn không bỏ vấn đề này hả?) Tần Nhuế: câu hỏi này bỏ, người đâu đem nàng ra ngoài! (Tần ngục trưởng thẹn quá thành giận, hậu quả nghiêm trọng nhìn thấy tiểu điểu bám cửa không đi, ánh mắt Nhuế Nhuế thoáng qua tia rùng mình, giày cao gót 5 cm trực tiếp giẫm lên tay tiểu điểu… chỉ nghe thấy tiếng hét thảm, sau đó… thêm một cái Lê tỷ tỷ ra đời!) Tần Nhuế: các ngươi, hẳn là thấy kết quả của nàng, hỏi cái gì, cùng nên đổi biết chưa? 2 người: ân ân, chúng ta biết. (nhìn tiểu điểu thảm trạng, vãng sự cùng a đạt nuốt nước miếng nói.) vãng sự: Tần, Tần ngục trưởng, vừa rồi khi ta thấy ngươi nhấc chân, hình như thấy được quần lớt của ngươi. Hình như là màu đen. Nguyên nhân gì khiến ngươi chọn kiểu này. Tần Nhuế: !!!! hình như ta nói rồi, không được hỏi cái này. vãng sự: vậy… vậy Tần ngục trưởng, quan hệ của ngươi và tù phạm Qúy Duyệt Phong tầng thứ 8 là thế nào? có lời đồn, nói các ngươi có quan hệ không bình thường, mà ngươi thường xuyên ra vào chỗ nàng. Căn cứ vài ngày trước nhiều chuyện cũng có nói, nàng là nhược thụ nhà ngươi, thường xuyên bị ngươi làm cho không xuống giường được. Không biết giới hạn của Tần ngục trưởng ngài là bao nhiêu lần vậy? ngón tay ngươi nhìn ra rất dài nga ~ đến 10 cm không? còn nữa, ta cũng thích qυầи ɭóŧ màu đen, ta… Tần Nhuế: cai ngục! chỗ này có một người thần kinh! đem nàng ra ngoài! vãng sự: Tần ngục trưởng!!! Tần ngục trưởng!!! ngươi không thể đối với ta như vậy! nếu ngươi đuổi ta ra ngoài, ta sẽ bôi đen ngươi!!! rầm!!! (vãng sự hết văn, vĩnh viễn không ai nghe thấy tiếng, còn đi đâi hay xó xỉnh nào trên thế giới này cũng không ai tìm được nàng. Mặc niệm 1 giây 0-0) Tần Nhuế: ngươi, còn gì muốn nói? (Tần Nhuế nhìn a đạt còn lại, dùng giày cao gót đen đạp đất, thấp giọng hỏi.) a đạt: Tần… Tần ngục trưởng… ta… ta là đẩu m… m! Tần Nhuế: cái gì? (Nhuế Nhuế hiển nhiên không hiểu đẩu m là ý gì.) a đạt: cầu ngươi! đánh ta đi! (đột nhiên, a đạt quỳ xuống, trực tiếp ôm chân Tần Nhuế.) Tần Nhuế: ngươi làm gì vậy? buông ta ra! a đạt: tần ngục trưởng, ta là đẩu m, ta không nhịn được, mau đánh ta, mau đánh ta. (mọi người: không dám nhìn nữa!!!) Tần Nhuế: ngươi buông ta ra, không buông ra, ta sẽ không khách khí! a đạt: tới đi, đừng khách khí với ta! Tần Nhuế: được! cai ngục, đem người này đến tầng thứ 8! a đạt: Tần ngục trưởng đừng mà, ngươi đánh ta đi, van cầu ngươi, mau dùng roi đánh ta a! Tần Nhuế: … người này, sao lại giống Qúy Duyệt Phong vậy… (Nhuế Nhuế nghĩ cầm roi lên, đi đến phong sắt có tiểu Phong Phong.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]