Vì trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, nên Lam Khiên Mạch không thể nấu cơm, hai người đành gọi bên chuyển phát nhanh của nhà hàng đem đồ ăn đến. Mặc dù Ngôn Thanh Hạm cũng không yên tâm về đồ ăn nhà hàng, mùi vị họ nấu so với Lam Khiên Mạch tự tay nấu vẫn kém xa rất nhiều. Chỉ là hiện tại đang giai đoạn đặc biệt cho nên hai người cũng không thể lựa ba chọn bốn. Ba món ăn một món canh, trong đó có hai phần thức ăn, một phần đồ ăn mặn. Nhìn thấy Lam Khiên Mạch đến nửa chén cũng không muốn động đũa, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ buông chén xuống, đứng dậy ôm lấy nàng. "Tiểu Mạch, chị biết mấy món này không ngon bằng em tự làm ở nhà, nhưng em vẫn phải án hết chén cơm này. Em quá gầy, không ăn nhiều thì sẽ không mập lên được." "Thanh Hạm, chị thật đáng ghét, từ khi tìm được người ta về lúc nào cũng ép người ta ăn a ăn a ăn. Nhưng mà em thực sự không ăn được a." Lam Khiên Mạch sờ bụng mình, nhìn thức ăn trên bàn, không nói gì. Từ nhỏ nàng cũng không thích ăn cơm, những tiểu hài tử khác ở trường học mỗi ngày ăn sạch bữa trưa dinh dưỡng, nhưng Lam Khiên Mạch chỉ ăn có mấy miếng. Mặc dù không có thói quen hay ăn cơm sau khi nàng lớn thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng chỉ ăn từ mấy miếng lên tới mức ăn nửa chén là no. Có chuyện Lam Khiên Mạch cũng không có nói với ai biết, ba năm nàng ở bệnh viện Lăng Sơn dường như không có bữa ăn đàng hoàng. Chỗ đó cơm nước rất tệ, không mùi vị ngay cả sạch sẽ cơ bản cũng không đạt được. Lam Khiên Mạch không như những tiểu thư nhà giàu yếu ớt, không thể nhịn được với thức ăn dơ bẩn. Nhìn thức ăn đầy dầu mỡ, đến cả dũng khí cầm đũa nàng cũng không nhấc nổi, khi đói chịu không nổi thì mới nhắm mắt ăn vài miếng. Cứ vậy lượng cơm nàng ăn cũng ngày càng nhỏ đi. Hôm nay Ngôn Thanh Hạm muốn nàng ăn nhiều như vậy, nàng cảm thấy dạ dày mình sắp nổ rồi. "Được rồi, không ăn cơm thì uống chút canh đi được không?" Ngôn Thanh Hạm nói, múc nửa chén canh để trước mặt Lam Khiên Mạch, thấy đối phương mặt mong chờ nhìn mình Lam Khiên Mạch không nỡ từ chối Ngôn Thanh Hạm thỉnh cầu, không thể làm gì khác là nhắm chặt mắt uống chén canh kia. "Ừm, ngoan hôm nay chúng ta đi nghỉ sớm, bác sĩ nói em phải giữ vững được thời gian ngủ." thấy Lam Khiên Mạch uống sạch chén canh Ngôn Thanh Hạm sờ cái bụng bằng phẳng của nàng suy nghĩ, nếu chỗ này có thêm chút thịt sờ nhất định sẽ rất thoải mái. "Ừ, được a, Thanh Hạm chúng ta tắm chung đi." Thật ra thì Lam Khiên Mạch nói vậy thì không có ý gì khác, chỉ là nàng không nghĩ bậy thì không có nghĩa là Ngôn Thanh hạm không nghĩ bậy. Nhìn bộ dạng nàng hưng phấn Ngôn Thanh Hạm lại tưởng tượng đến mấy cái cảnh yêu yêu trong nhà tắm. Mắt nhìn tay trái Lam Khiên Mạch bó thạch cao, trên đùi còn quấn bằng, Ngôn Thanh Hạm liền phỉ nhổ trong lòng: Tên này, mới khỏe một chút liền muốn yêu yêu rồi, không lẽ nàng quên lời bác sĩ nói sáng này rồi sao? "Tiểu Mạch, em còn chưa khỏe bác sĩ nói không thể vận động mạnh, chờ em khỏe rồi, chúng ta…" "Ha ha!" Ngôn Thanh Hạm còn chưa nói xong thì bị tiếng cười Lam Khiên Mạch cắt đứt, thấy đối phương nằm trong ngực mình cười ha ha, Ngôn Thanh Hạm không hiểu vì sao người này lại cười như vậy. "Em cười cái gì?" "Ha ha… em đương nhiên cười Thanh Hạm khả ái rồi, chị nghĩ cái gì vậy? em chỉ là muốn tắm với chị đơn giản thôi mà. Chị cũng biết tay chân em không làm gì được, không thể tự tắm. Thanh Hạm đang nghĩ bậy cái gì đó đúng không?" Nghe Lam Khiên Mạch chọc ghẹo nhìn cô bộ dạng nghi ngờ, Ngôn Thanh Hạm biết mình lại nghĩ sai lần nữa. Trong lòng có chút lúng túng đồng thời cũng xen chút mất mát. Cô cũng không biết vì sao mình cảm thấy mất mát, chẳng lẽ do Lam Khiên Mạch không muốn làm chuyện đó với mình? nghĩ đến đáp án như vậy Ngôn Thanh Hạm liền ném suy nghĩ đó đi ngay. Cô, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mình muốn yêu yêu với Lam Khiên Mạch. "Chị không có nghĩ mấy chuyện bậy bạ gì đó, chị chỉ lo cho thân thể của em thôi." lý do này ra khỏi miệng đến cả Ngôn Thanh Hạm cũng cảm thấy mình thật ba xạo. Nhưng mà, trong lòng khẩn trương xấu hổ thì trên mặt Ngôn Thanh Hạm vẫn cứng rắn làm bộ vân đạm phong khinh, giống như tiên tử hạ phàm. "Thật là do em nghĩ nhiều hay là Thanh Hạm không dám nhận hả? thật ra thì chuyện này cũng không sao a. Như em nè, lúc nào mà không muốn yêu yêu với Thanh Hạm chứ, chỉ nghĩ đến cảnh tượng trước kia chúng ta ở trên giường mây mưa, em lại có cảm giác rồi a." Lam Khiên Mạch vừa nói vừa đến gần Ngôn Thanh Hạm, thấy người kia đè thấp đầu, chỉ lộ hai tai đỏ ửng. Lam Khiên Mạch cười thè đầu lưỡi liếm xung quanh nó, không ngoài dự liệu Ngôn Thanh Hạm đang cứng người lại càng cứng hơn. "Chị đi xả nước!" Ngôn Thanh Hạm bật dậy bỏ lại một câu phóng vào nhà tắm. Nhìn bóng lưng cô chạy trốn Lam Khiên Mạch cười ha ha, liếc nhìn Cát Cát luôn trốn dưới bàn ăn, làm mặt quỷ với nó. "Cát Cát, ngươi nói xem mẹ Thanh Hạm có phải vạn niên thụ không? khi nãy chị ấy ép ta uống canh cái này coi như là trừng phạt nha." "Meo~" nghe Lam Khiên Mạch nói Cát Cát híp mắt nghiêng đầu qua leo vô ổ của mình. Nhìn cái mông nhỏ nó uốn tới uốn lui, Lam Khiên Mạch bĩu môi. Nếu không phải đi không được nàng nhất định đá nó một cước. Con mèo xấu xa, mỗi lần nghe mình nói mình là công thì liền ngạo kiều, không khả ái gì hết. "Đang nghĩ gì vậy?' lúc này Ngôn Thanh Hạm xả nước xong đã qua lại. Nhìn sắc mặt cô khôi phục lại bình thường trong lòng Lam Khiên Mạch cảm khái sự chịu đựng của đối phương. Nào ngờ được khi ở trong phòng tắm Ngôn Thanh Hạm đã dùng bao nhiêu là nước để hất lên mặt, mới có thể hạ hỏa được. Giúp nhau tắm cái chuyện này hai người đã sớm thành thói quen, cũng vì tình huống lần này đặc biệt nên hơi phiền một chút. Ngôn Thanh Hạm phải bọc thêm vài lớp chống thấm trên tay trái cùng đùi phải của Lam Khiên Mạch rồi mới yên tâm bế nàng vào bồn tắm. Vì không để vết thương bị ướt Lam Khiên Mạch đành để tay trái cùng chân phải gác lên thành bồn tắm, tư thế như vậy khiến cái vị trí đó của nàng bị Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy rất rõ. "Thanh Hạm, chị cũng cởi xuống đi chúng ta cùng tắm." "Không cần, chị tắm cho em trước đã." "Ngô, không muốn, em muốn tắm chung, đi mà ~ Thanh Hạm ~" Từ nhỏ đến lớn đều là người khác nghe Ngôn Thanh Hạm mà làm, nhưng chưa bao giờ có ai lại khiến cô phải bó tay như vậy. Nghe âm thanh nũng nịu kia, nhìn đến cặp mắt mắt phượng câu hồn người kia của Lam Khiên Mạch. Ngôn Thanh Hạm biết nữ nhân không đứng đắn này lại câu dẫn mình, haiz… đúng là con nít. "Được rồi, chiều em luôn." Ngôn Thanh Hạm nói xoay người đi chậm rãi cởϊ áσ len cùng quần dài xuống. Khi lớp vải bên ngoài được kéo xuống bờ vai nhỏ của Ngôn Thanh Hạm lộ ra xương cốt sống động như con bướm xòe cánh đậu, vòng eo nhỏ yêu kiều, cái lưng bóng loáng trắng nõn, cặp đùi thon dài cứ vậy xuất hiện trước mặt mình. Lam Khiên Mạch híp mắt nghiêm túc thưởng thức tác phẩm nghệ thuật quý giá trước mắt, nàng cảm thấy Ngôn Thanh Hạm như món quà hoàn mỹ mà thượng đến vô tình làm rơi ở trần gian, bất kỳ lúc nào cũng sẽ lấy lại. Dù nhìn nhiều lần cũng không khiến lòng người chán ghét. Ngay sau đó đối phương xoay người lại, hai đỉnh tuyết phong kiều đỉnh trước ngực đã đứng dậy khiến tầm mắt Lam Khiên Mạch dần mê ly ~ nàng thực sự… rất muốn nữ nhân này. Dù là cho thêm thì nàng cũng vô cùng khát vọng. Tầm mắt nóng rực của Lam Khiên Mạch không phải là Ngôn Thanh Hạm không cảm nhận được, cô che ngực bước vào bồn tắm, vì không muốn để vết thương Lam Khiên Mạch đụng nước, nên cố ý chọn ngồi sau lưng đối phương. Hai cổ thân thể xícɦ ɭõa dính sát nhau, cảm giác được chỗ thần bí của Ngôn Thanh Hạm dàng ấn lên mông mình Lam Khiên Mạch dựa đầu lên vai người phía sau, hô hấp cũng loạn lên. "Thanh Hạm… không lẽ chị không muốn?'' Lam Khiên Mạch nói dùng lưng cọ cọ bộ ngực đầy đặn của Ngôn Thanh Hạm một cái, chỉ vài cái thì chỗ đó là căng to lên rồi. "Tiểu Mạch… người em còn chưa khỏe, ngoan…. đừng quậy." thấy động tác Lam Khiên Mạch không đứng đắn Ngôn Thanh Hạm có chút hoảng hốt nói. Nếu là lúc trước thì cô có thể thanh tâm quả dục, dù mỹ nhân trong ngực thì thân thể cũng không chút rung động. Chỉ là sau khi ở chung với Lam Khiên Mạch thì cả người mình cũng bị cải tạo thành một kiểu khác. Ngôn Thanh Hạm biết mình không còn là người như trước kia nữa dù có chọc ghẹo thế nào cũng không có phản ứng gì, có lẽ chỉ cần Lam Khiên Mạch hôn mình một cái thì mình sẽ vì nàng mà ướt đẫm. Đây cũng không phải vì mình trở nên phóng đãng mà vì cô yêu Lam Khiên Mạch, yêu đến tận xương tủy. Chỉ là cả người khó chịu không thể phát dục muốn cùng Lam Khiên Mạch yêu yêu nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn còn lí trí. Hiện tại tuyệt đối không phải lúc phóng túng. Bông tắm cọ lên cổ, xương xanh quai, ngực, rồi đến bụng, sau lưng. Hưởng thụ Ngôn Thanh Hạm quan tâm phục vụ, Lam Khiên Mạch thoải mái đến buồn ngủ. Lúc này nàng lại nghe thấy Ngôn Thanh Hạm ở bên tai mình nói chuyện. "Tiểu Mạch, có chuyện chị hy vọng em có thể cân nhắc một chút. Chị không có ý gì khắc, em cũng đừng nghĩ bậy. Chị chỉ là… muốn xóa hết sẹo trên tay em." "Hửm?" trong lúc nửa tỉnh nửa mê Lam Khiên Mạch không nghe rõ lời Ngôn Thanh Hạm nói, theo bản năng kêu lên. "Chị nói là, muốn xóa sẹo trên cánh tay này của em. Chị làm vậy không phải vì chê em, hay để ý quá khứ của em. Chỉ chị không muốn em ngày nào cũng đeo bao tay, chị muốn em như những nữ nhân kia, được mặc váy ngắn, áo ngắn tay, không cần che đi cánh tay xinh đẹp này." "Thanh Hạm chị là người em yêu, bất kỳ chuyện gì thì cứ nói thẳng không cần khách khí như vậy. Thật ra thì em cũng đã sớm nghĩ đem mấy vết sẹo này xóa đi rồi, chỉ là không có thời gian mà thôi. Những vết sẹo này em vì kẻ sai trái kia để lại, nếu mọi thứ đã là quá khứ, cũng không còn là giá trị tồn tại cần thiết nữa. Ngôn Thanh Hạm, từ nay về sau, tim em, thân thể em, linh hồn em, cuộc đời em, chỉ lưu lại dấu vết của chị. Em, là nữ nhân của chị." "Ừ, chị biết, Tiểu Mạch, em là của chị, mà chị, cũng là của em." Ngôn Thanh Hạm nói hôn lên xương xanh quai Lam Khiên Mạch một cái. Nhìn cái dấu hồng đỏ Ngôn Thanh Hạm như đứa bé đùa dai cứ thế vui vẻ cười. Thấy bộ dạng này của cô Lam Khiên Mạch sủng nịch xoa tóc cô, sau đó… hôn lên má cô một cái như vậy. "Em a, đúng à nữ nhân hư hỏng." cho dù là chỗ minh bạch như vậy lại bị vết hôn lên, Ngôn Thanh Hạm cũng không hề giận. Cảm thấy nước có chút lạnh, cô đứng dậy, dùng khăn tắm quấn Lam Khiên Mạch lại, bế nàng về phòng ngủ. "Tiểu Mạch, còn có chuyện, chị muốn thương lượng với em một chút." sấy tóc cho nhau xong, hai người nằm trên giường Ngôn Thanh Hạm lại nói tiếp. "Ừm hửm? chuyện gì? chỉ cần Thanh Hạm đừng nói em giúp chị đi bắt cóc phụ nữ đàng hoàng hay là cho chị hồng hạnh vượt tường thì những chuyện khác, em đều đáp ứng hết." "Làm ơn đi, hai chuyện này, hai chuyện này tôi có làm cũng không nhờ cô. Chị hy vọng là em có thể đến công ty giúp chị." "Nga? Thanh Hạm muốn em đến công ty của chị làm phó tổng giám đốc gì đó hả?" "Không phải, là em gái bưng trà rót nước." "Nè ~ mặc dù em chưa học hết năm cuối đại học, chưa có bằng tốt nghiệp, nhưng em cũng có thực lực mà? Thanh Hạm, chị quá đáng lắm luôn á ~ em thông minh như vậy, chị chỉ cho em làm em gái bưng trà rót nước." nghe Ngôn Thanh Hạm trả lời, Lam Khiên Mạch ra vẻ thương tâm nói, còn làm bộ dạng lau nước mắt. "Được rồi, chị giỡn với em chút thôi mà, chị muốn em làm trợ lý của chị." "Á, trợ lý? cái nghe có mùi quy tắc ngầm nga, Thanh Hạm vì bản thân chị mà nghĩ ra nó đúng không?" "Cái gì mà chị nghĩ ra?" nghe Lam Khiên Mạch nói vậy Ngôn Thanh Hạm không vui ~ cô cũng đâu có nghĩ bậy gì đâu. "Thì là mỗi ngày đều muốn nhìn thấy vợ nhà mình a, chị nói chị cho em làm trợ lý của chị, không phải muốn 24 tiếng mỗi ngày đều thấy em sao?" Lam Khiên Mạch nói liền tiến đến trước mặt Ngôn Thanh Hạm, nhìn trực diện vào đồng tử màu đen của cô. Bị nhìn chăm chú như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm có chút ngại, nàng cố bình tĩnh quay đầu đi, ho khan vài tiếng. "Cho dù là vậy, thì sao chứ?" đúng vậy, Ngôn Thanh Hạm luôn nghiêm túc hiếm thấy có lúc lại kiêu ngạo. "Không có gì a ~ thật ra thì… em rất thích Thanh Hạm như vậy nha ~" "Tiểu Mạch… chị…" "Xuỵt ~… nghe chị nói xong đã." "Em biết, Thanh Hạm mời em ý muốn không phải chỉ là lúc nào cũng muốn thấy em, mà còn có những chuyện khác cần em đến giúp chị. Khi chị gặp phiền phức thì nhớ đến em, thực sự khiến em rất vui, rất thỏa mãn. Xem ra, phải làm vợ tốt của Thanh Hạm, không chỉ biết mỗi nấu cơm, dọn nhà, nói lời ngon tiếng ngọt, yêu chị, mà còn phải giúp chị chia sẻ công việc nữa." "Em không biết mình có thể làm được hay không, nhưng mà, vì chị, em sẽ cố gắng mà làm, ai kêu Thanh Hạm là tiểu nữ nhân không thể rời bỏ em chứ?" Tác giả có lời muốn nói: ah hú hú hú hú! hoan nghênh mọi người, vì gần đây Hiểu Bạo ra ngoài, 8 giờ mỗi ngày đổi thành chuyên mục nói nhiều của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, đi xe điện ngầm không có chỗ ngồi phải đúng, bị mẹ lão đại đẩy ra cửa, ta đứng ở cửa có gì sai sao!!! Bạo tỷ tỷ thùy mị, thanh tân nội hàm, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường! Gần đây cùng S tỷ tỷ về Bắc Kinh coi nhà dài ngày, vốn muốn ở thêm vài ngày rồi đi, lết quả chúng tui vừa đến Bắc Kinh, nháy mắt bị nhiệt độ ở đây làm sợ hãi. Phải biết, chúng tui từ chỗ 20 độ đến đây, đột nhiên tăng cao 37 độ, tui và S tỷ tỷ bị dọa sợ ngây người! cảm giác hô hấp cũng nóng! kết quả, khi ngồi xe điện ngầm, còn có bà bác dùng sức nặng chèn hai người chúng tui 0-0 kết quả…. tui và s tỷ tỷ bất hạnh bị bả ép ra ngoài, sau đó ảo não chờ chuyến tiếp theo, mỗi khi đến lúc này Hiểu Bạo luôn tự tin duy trì trạng thái thùy mị, nhưng mà, bà bác đó thiệt buồn nôn !!! Được rồi, nói xong rồi đến chương này đi. Trước mắt, vẫn là cp chính ngọt ngào. Bất quá, âm mưu rất nhanh sẽ hiểu, giải quyết boss là gặp phụ huynh Ngôn Lam, cũng sẽ đến cuối. Yên tâm, không tốn nhiều bút mực cũng viết xong. Như vậy nói xong rồi, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôn nay đi! chương trước yêu cầu Lê tỷ tỷ, thấy mọi người nhiệt liệt hoan hô, hơn nữa người ghi danh không ít, theo thông lệ tiểu kịch trường của Lê tỷ tỷ viết thành 2 kỳ. Người tham gia là: toái toái, meng quân, tiểu hài giá tam vị thân, còn lại đợt tiếp là: tiểu điểu, trạc trạc, cùng thanh dương quân! được rồi, bắt đầu tiểu kịch trường! Tiểu kịch trường về Lê tỷ tỷ nói về Lê tỷ tỷ ở nhà Nhiễm tỷ tỷ chuẩn bị một phòng ngủ cho tiểu bảo bảo của hai người, trong phòng phải phủ kín thảm lông, rồi có hình vẽ, tượng nàng và Nhiễm tỷ tỷ ân ái. Vì vậy, mời đến ba người thợ. Ba người chính là: toái toái, m quân, cùng tiểu hài. Tíng tong ~ ← tiếng chuông cửa vang. Lê tỷ tỷ: cửa không khóa, vào đi. 3 người: vâng, Lê tỷ. trạc trạc: Lê… Lê tỷ ngươi khỏe, ta đến quét dọn gắn mền cho ngài, ngươi gọi ta trạc trạc là được, ta… Lê tỷ tỷ: ngươi làm gì vậy! ngươi đạp phải mặt Nhiễm Nhiễm của ta!!! (thấy trạc trạc đứng đó, bộ dạng Lê tỷ tỷ muốn tạc mao.) trạc trạc: ah? ta… ta làm sao dám đạp Nhiễm tỷ đâu, Lê tỷ ngài nói đùa. Lê tỷ tỷ: ngươi nhìn dưới chân ngươi!!! còn không phải đạp Nhiễm Nhiễm của ta sao!? (Lê tỷ tỷ nói, tức giận chỉ trạc trạc đạp cái trên đất. Trạc trạc cúi đầu nhìn, phát hiện bên dưới là hình chụp, mà trong hình chính là Nhiễm tỷ tỷ.) trạc trạc: ah !!!! Nhiễm tỷ thật xin lỗi, không phải ta cố ý muốn đạp ngươi! (mọi người: trạc trạc, đừng khẩn trương, Nhiễm tỷ trên trời có linh, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.) Lê tỷ tỷ: ngốc cái gì! nhanh lót thảm đi, các ngươi nhớ không được đạp Nhiễm Nhiễm của ta, biết chưa? (Lê tỷ tỷ, vừa nói đi xuống lầu rót nước uống, ba người trố mắt nhìn nhau.) trạc trạc: ngạch, các ngươi nói, đây phải làm sao a? (trạc trạc nhìn khắp phòng đều là hình Nhiễm tỷ tỷ dưới sàn nhà cũng có, nói không ngưng nghẹn.) Lê tỷ tỷ: hả? sao các ngươi còn đứng đây? (Lê tỷ tỷ cái ly có hình Nhiễm tỷ tỷ, nhẹ nhàng đi tới. Thấy ba người còn đứng ở cửa, nghi ngờ nói.) m quân: ngạch, Lê tỷ, cái này… ngươi xem, khắp nơi đều là hình Nhiễm tỷ, chúng ta muốn vào, cái này… Lê tỷ tỷ: hừ, không biết xài sao, chỗ này không phải có chốt mở điện sao? nhấn một cái thì tắt đi mà. Bất quá, trên chốt mở điện này cũng có Nhiễm Nhiễm nga, ai cũng không được đụng. (Lê tỷ tỷ nói mặt đầy si mê ấn chốt mở điện, nháy mắt hình chiếu Nhiễm tỷ tỷ trong phòng không còn thấy.) 3 người: … (hoa si cao cấp sao?) m quân: Lê tỷ, xin hỏi, ngươi gọi ta đến là ??? (m quân đang nhìn trạc trạc lót thảm, còn có tiểu hài đang vẽ hình Nhiễm tỷ tỷ, hỏi.) Lê tỷ tỷ: à, ngươi a, không phải làm tượng sao? ngươi khắc cho ta một cái Nhiễm Nhiễm, tiền không thành vấn đề, chủ yếu là nhất định phải giống. Cho ngươi, đây là hình. (Lê tỷ tỷ nói, đem hình cho m quân, nhìn Nhiễm tỷ tỷ ôm người nào đó cười si mê, m quân xoay người nhìn khối gỗ cao thước trong phòng, trợn mắt hốc mồm.) tiểu hài: Lê tỷ, ngài xem, hình vẽ này, phải làm sao a? Lê tỷ tỷ: cái gì? vấn đề đơn giản vậy ngươi cần hỏi ta, đương nhiên là vẽ thêm ta vô, còn nữa thì vẽ Nhiễm Nhiễm thành đại nhược thụ! tiểu hài: ah, như vậy, được chứ? (tiểu hài lo lắng an toàn tính mạng của mình.) Lê tỷ tỷ: dĩ nhiên, ta nói được là được, ngươi cứ vẽ đi. (Lê tỷ tỷ nói xong, eo nhỏ lắc như rắn nước đi ra ngoài, để lại ba người im lặng làm việc. Đang lúc các nàng chăm chỉ làm việc, đột nhiên cảm giác có cổ hơi lạnh phía sau cuốn đến. Ba người quay đầu lại nhìn, liền thấy một người mặc đồ đen đứng sau lưng các nàng.) trạc trạc: này, ngươi là ai a, ngươi sao lại đạp thảm, đây chính là Lê tỷ phân phó muốn giữ thảm tốt! m quân: đi đi đi, nhân viên không liên quan nhanh đi ra ngoài, ta còn phải làm tượng, ngươi rất chướng mắt! tiểu hài: đúng, đừng làm trở ngại ta vẽ Lê tỷ, ta phải vẽ nàng thiệt công đã. người thần bí: các ngươi… là ai? 3 người: ngươi quản gì, ngươi là ai? người thần bí: ta là Qúy Mục Nhiễm. 3 người: !!!!!! (rõ ràng bị kinh sợ.) trạc trạc: khụ khụ, Nhiễm tỷ Nhiễm tỷ, sao ngài lại tới. m quân: tới tới, Nhiễm tỷ, mời ngồi, mời ngồi. tiểu hài: Nhiễm… Nhiễm tỷ, ngươi… (tiểu hài nhìn hình mình mới vẽ xong Nhiễm tỷ tỷ té nằm trong ngực Lê tỷ tỷ, trên người chảy mồ hôi lạnh, giọt nước rơi xuống.) Qúy Mục Nhiễm: là ai cho phép các ngươi ở đầy làm xằng làm bậy. (Nhiễm tỷ tỷ ánh mắt như điện lướt qua ba người.) 3 người: (>_<)! ! ! (thật là sợ sợ) 3 người: hồi Nhiễm tỷ, là… là Lê tỷ phê chuẩn. Qúy Mục Nhiễm: ừ, ta biết, nhớ không nên tùy tiện thay đổi sự thật, ý ta các ngươi hẳn biết. 3 người: dạ!! hết thảy cẩn tuân theo Nhiễm tỷ dạy dỗ. (đưa mắt nhìn Nhiễm tỷ rời đi, 3 người vội vàng vẽ Lê tỷ tỷ từ trên tường đến tượng rồi thảm, đổi thành…. nhược thụ)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]