Căn phòng sáng rực rộng rãi, đầy mùi rượu cùng thuốc lá, khiến người hít phải không khỏi nhíu. Đưa tay phẩy đi mùi thuốc lá, cùng chân gạt đi vỏ chai rượu dưới sàn, Chiến Mang Tuyền đứng cạnh sofa, nhìn người ngồi trên sofa chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, không ngừng rót rượu vô miệng.
"Thân thể em không tốt, đừng uống nhiều như vậy." rõ ràng là quan tâm, nhưng lại không có chút ý gì là đau lòng cả, ngược lại như cười trên sự đau khổ của người khác. Chiến Mang Tuyền bước tới muốn lấy lại chai rượu trên tay Lam Khiên Mạch, nào ngờ vừa đến gần đối phương như mãnh thú phòng bị thợ săn. "Ha ha, Chiến Mang Tuyền, cô và tôi bây giờ có thể nói những chuyện này sao? sao tôi thành như vậy, không phải cô rất rõ sao?"
Nhìn người trước mặt hư tình giả ý, Lam Khiên Mạch xùy cười nói. Nàng vứt vỏ chai rượu, muốn đứng dậy lấy thêm chai khác. Nhưng khi nàng vừa đứng lên, cả người không chịu được mà ngã xuống. Thân thể va chạm sàn nhà cứng rắn, phát ra một tiếng vang lớn. Lam Khiên Mạch không hề kêu đau mà cật lực xoay người, bật cười.
"Lam, cô làm vậy tổn thương đến mình, đối với người khác cũng không có chút ảnh hưởng. Cô có đau đớn gì cũng không khiến tôi đau khổ được, tôi không yêu cô, càng không biết đau lòng vì cô." nhìn Lam Khiên Mạch té xuống sàn, Chiến Mang Tuyền đứng bên cạnh nàng nhẹ giọng nói. Cô ta phát hiện càng lúc mình nhìn không thấu được cái người lúc trước chỉ cần nhìn một cái liền có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-to-viet-ai/978758/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.