Ngôn Thanh Hạm không biết làm sao mình lái xe về nhà được, dọc đường đi, suy nghĩ của cô hầu như không còn để lái xe. Chỉ như cuộn phim cũ chiếu lại vậy, không ngừng chiếu hình Chiến Mang Tuyền hôn Lam Khiên Mạch, còn mỗi chữ mỗi câu trên máy ghi âm, từng chút trong hình ảnh.
"Thanh Hạm, em yêu chị, chị không phải thế thân của bất kỳ ai, là người phụ nữ mà em nhận định." lời nói ngọt ngào đã từng rõ trước mắt, phảng phất như vừa nghe được từ hôm qua. Đột nhiên, trước mắt là một màn sương mù, cũng không còn nhìn thấy con đường phía trước. Ngôn Thanh Hạm đạp phanh, đánh liên tiếp lên tay lái.
Ái tình là kẹo đồng thời cũng là thứ vi-rut không thuốc nào chữa được. Ngôn Thanh Hạm cảm giác mình bệnh rất nặng, khiến cô không còn là chính mình. Trước đây, cô chưa từng yêu, càng không biết ngọt ngào của tình yêu. Nhưng hôm nay, người nói cô biết làm sao để yêu, dạy cô thế nào để yêu một cô gái, lại càng cách xa cô. Xa đến nỗi cô chạy 100m, 1000m, 1 vạn mét đều không có khoảng cách để chạm đến.
Không có được, thì sẽ biến mất đi bao nhiêu thống khổ. Nếu như không phải Lam Khiên Mạch cho cô ăn đồ ăn vặt, cô sẽ không biết thứ khi nhỏ mình muốn ăn có vị gì. Nếu không phải Lam Khiên Mạch khiến cô cảm nhận được yên tâm của một người thân, thì cô hiện tại, cũng sẽ không sợ hãi cô độc như vậy. Vì cố nén không cho nước mắt tràn ra viền mắt Ngôn Thanh Hạm đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-to-viet-ai/978749/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.