🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngôn Thanh Hạm cùng Lam Khiên Mạch cách nhau một thời gian thì về nhà, người về trước vừa tháo giày dép còn chưa đi, thì tiếng người sau mở cửa vang lên. Đứng ở cửa hai người nhìn nhau, dường như cảm thấy thật đúng lúc. Nhìn thấy Lam Khiên Mạch tay xách đồ ăn Ngôn Thanh Hạm cũng không nghĩ nàng đi gặp Chiến Mang Tuyền, chỉ nghĩ đơn giản đối phương ra ngoài mua đồ ăn mà thôi.
"Về rồi, hôm nay có việc bận sao?" thấy Ngôn Thanh Hạm ngơ ngác nhìn mình, cả dép quên mang. Lam Khiên Mạch đi đến bỏ đồ ăn trên sàn giúp cô cởϊ áσ vest ra treo lên kệ. Chuyện này trước đây mỗi ngày hai người đều làm, nhưng gần đây lại là lần đầu tiên. Nghĩ vậy Ngôn Thanh Hạm đột nhiên cảm thấy chính mình thật ngây thơ, đơn giản Lam Khiên Mạch chỉ giúp mình cởϊ áσ, thì vui đến tâm hoa nộ phóng.
"Ừ, gần cuối năm, có nhiều công việc. Hôm nay ban đầu tính làm thêm giờ, kết quả nhân viên hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, chị làm lão bản cũng nhàn bớt." ngồi trên sofa Ngôn Thanh Hạm nói chuyện công việc với Lam Khiên Mạch không ngừng đưa tay xoa đầu. Nhìn bộ dạng cô mệt mỏi Lam Khiên Mạch đứng sau lưng giúp cô bóp vai, cho đến khi chân mày người kia đang nhíu giãn ra mới dừng lại.
"Tiểu Mạch chị đi pha cà phê, em có muốn dùng không?" không lâu sau Ngôn Thanh Hạm mở miệng hỏi. Nàng nhìn đồng hồ chưa đến 5 giờ hiện tại ăn cơm có chút sớm quá. "Chị nghỉ ngơi cho khỏe, em giúp chị nấu." Lam Khiên Mạch ấn vai Ngôn Thanh Hạm lại để cô ngồi về sofa, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Thân là người yêu thân cận, Lam Khiên Mạch tất nhiên biết Ngôn Thanh Hạm thích uống trà, bình thường chỉ cần có trà Ngôn Thanh Hạm sẽ không uống cà phê. Gần đây số lần Ngôn Thanh Hạm uống cà phê càng lúc càng nhiều, ngay cả đường sữa không thêm mà uống liền. Lam Khiên Mạch biết đối phương làm vậy là muốn để bản thân được tỉnh táo để hoàn thành công việc chất như núi. Nhưng mà thấy Ngôn Thanh Hạm cau mày uống ly cà phê vào nàng không nỡ.
Vì nguyên nhân của mình Ngôn Thanh Hạm vẫn luôn trong trạng thái suy nghĩ lo âu. Đúng vậy ngăn cách giữa các nàng khiến đôi bên rất mệt, thậm chí không biết làm gì. Lam Khiên Mạch cũng không muốn như vậy nàng muốn mọi chuyện qua đi thật tốt cùng Ngôn Thanh Hạm khôi phục lại cảm giác đã từng có. Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến mỗi tuần trị liệu một lần, lòng nàng không tự chủ được mà chìm xuống.
Ngoại trừ chính Lam Khiên Mạch thì không ai biết được khi nàng vào bệnh viện trong lòng có bao nhiêu sợ hãi. Lần đầu nói chuyện với Trương Thành, nàng nói đều là lắp bắp đến cả tay cũng chảy mồ hôi ướt đẫm sofa. Nàng từng tự nhủ với chính mình Trương Thành là bạn Thanh Hạm, là bác sĩ tâm lý, cũng không phải người xem mình là người điên ngu ngốc.
Nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt đối phương có chút đồng tình cùng lo âu Lam Khiên Mạch phát hiện chính mình quá ngây thơ rồi. Coi như ngoài miệng nói hay lắm nhìn ánh mắt Trương Thành nhìn mình còn có cảm giác coi mình như một kiểu bệnh nhân mà thôi. Ánh mắt đó khiến Lam Khiên Mạch bất an lo sợ. Nàng từng mơ thấy ánh mắt này trong vô số ác mộng, những người đó dùng sự thương hại, trào phúng, đáng tiếc nhìn mình. Bọn họ chính là cha mình, người mình yêu sâu đậm.
Lam Khiên Mạch không phải là không cảm nhận được bệnh mình nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần tình cờ đau đầu phát tác sẽ khiến nàng đau đớn không tả được. Mỗi lần nghe Trương Thành dùng thuật ngữ chuyên nghiệp trị liệu cho mình, nói chút đạo lý lớn không hiểu được, Lam Khiên Mạch căn bản không muốn nghe hắn nói những lời nhảm nhí này với mình. Vì những gì hắn nói mình cũng hiểu được.
Ngoại trừ câu đó đừng liên lụy Ngôn Thanh Hạm.
Nghe âm thanh cà phê nấu xong Lam Khiên Mạch lấy hai cái ly ra chế cà phê vào, bỏ vào ly cà phê Ngôn Thanh Hạm một muôi sữa. Tuy nàng biết làm vậy không phù hợp với yêu cầu của đối phương nhưng mà Lam Khiên Mạch thực sự đau lòng khi Ngôn Thanh Hạm uống đắng như vậy.
Bất quá nếu lòng đắng thì ăn bao nhiêu đường thì cũng không làm gì được.
Nghĩ vậy Lam Khiên Mạch tự lấy cà phê. Nhưng ly không mang lên là xoảng rơi trên đất vỡ vụn. Mặc dù còn đeo bao tay, nhưng cà phê nóng thấm vào, khiến tay trái bị nóng đau rát. Chỉ đau đớn như vậy Lam Khiên Mạch cũng không lo. Nàng nhìn tay trái mình phát run cả người ngốc tại chỗ.
"Tiểu Mạch, em sao vậy?" âm thanh ly vỡ rất lớn Ngôn Thanh Hạm cũng nghe được, cô sợ Lam Khiên Mạch xảy ra chuyện vội chạy vào. Nhìn thấy ly của mình vỡ trên sàn nhà, Ngôn Thanh Hạm không quan tâm cái ly mắt cùng lòng cô đầy hình ảnh Lam Khiên Mạch ở đó tựa như mất hồn.
"Có phải phỏng tay rồi không? nào, để chị giúp em thoa thuốc." dưới tình thế cấp bách Ngôn Thanh Hạm nói định tháo bao tay của Lam Khiên Mạch. Nhưng khi đầu ngón tay cô vừa chạm đến tay trái của Lam Khiên Mạch thì đối phương dùng tốc độ cực nhanh né tránh. "Thanh Hạm em không sao, ngại quá ly của chị em làm vỡ rồi."
Lam Khiên Mạch dấu tay trái ra sau lưng có chút hốt hoảng nói. Thấy nàng lúc này còn che dấu mình Ngôn Thanh Hạm gấp đến độ không nhịn được. Cô chỉ vừa mới chạm đến tay kia đã thấy nhiệt độ rất lớn, huống chi tay Lam Khiên Mạch còn dấu trong đó? "Tiểu Mạch, đừng tùy hứng được không? cho chị xem vết thương của em một chút."
Ngôn Thanh Hạm không rõ Lam Khiên Mạch nghĩ gì, rốt cuộc chuyện đó so với thân thể quan trọng hơn sao? rõ ràng đã bỏng thành như vậy sao không có xem chứ? đến mức này nàng còn muốn gạt mình sao? "Em nói, không sao." Lam Khiên Mạch hạ giọng nói vòng qua Ngôn Thanh Hạm vội ra khỏi phòng bếp.
Nhưng mà nàng đi chưa được mấy bước vai đã bị lực đạo kiềm lại, lập tức bị ấn lên tường, thoáng nhìn ánh mắt Ngôn Thanh Hạm đè nén phẫn nộ, Lam Khiên Mạch cảm thấy chính mình lúc này đúng không thua tên hỗn đản, khiến cho Ngôn Thanh Hạm từ một nữ nhân không biết nổi giận cùng vì nàng mà tức giận thành như vậy.
"Lam Khiên Mạch, em muốn thế nào mới được chứ? chị biết em luôn trách chị, giận chị vì để em đi điều trị tâm lý. Chị nói rồi em có thể mắng chị, đánh chị em muốn làm gì chị cũng được. Nhưng em đừng ngây thơ như vậy, không để ý đến chị, dùng cách lãnh lạc chị như vậy?"
"Chị yêu em quan tâm em, nên chị muốn quan tâm em bảo vệ em. Dù em nhíu mày một chút chị cũng rất khó chịu. Chị thực sự không hiểu chúng ta đến cùng là thế nào, chị chỉ muốn đối tốt với em thôi, sao em không chịu nhận chứ? em bị bỏng tay, chị không có ý chạm đến riêng tư của em, chỉ muốn xem em có sao không mà thôi."
"Chị mệt lắm, thực sự rất mệt, em đừng tiếp tục như vậy nữa có được không?" Ngôn Thanh Hạm nói gắt gao đem Lam Khiên Mạch ôm vào ngực. Nhìn cô vì kích động mà vai run rẩy, mắt Lam Khiên Mạch càng lúc càng nóng, ép chế dịch thể không nên xuất hiện lúc này lại, lộ ra nụ cười nàng tự nhận là dối trá.
"Thanh Hạm, em đi tắm, em tự mình thoa thuốc được." nghe Lam Khiên Mạch xa lánh lạnh lùng nói Ngôn Thanh Hạm không biết làm gì đứng tại chỗ, tùy đối phương đẩy cô ra. Cô muốn đuổi theo gọi Lam Khiên Mạch lại, nhưng là cổ họng cũng không có dũng khí phát ra âm thanh, hai chân cũng không nghe theo sai khiến.
"Tiểu Mạch đừng đối với chị như vậy được không?" qua hồi lâu Ngôn Thanh Hạm lấy lại tinh thần. Cô lầm bầm khom lưng nhặt mảnh vỡ trên đất, lau sạch cà phê. Cô bình tĩnh làm việc trên mặt không chút sóng lớn. Thật giống như người vừa bùng nổ qua cũng không phải là cô.
Ép chính mình không nhìn đến bóng lưng tịch mịch của Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch đi vào phòng tắm khóa chặt cửa lại, lúc này mới tháo bao tay trái xuống. Cà phê vừa nấu xong còn rất nóng tay cũng đã sớm biến thành màu hồng, ở kẽ tay cũng xuất hiện bóng nước không nhỏ. Nhưng cũng không phải chỗ đáng sợ nhất.
Chỉ thấy dấu vết màu hồng trên cánh tay tới bốn năm cái không kết vảy mới thương tổn, trong đó gần cổ tay nhất còn có một cái đang chảy máu không ngừng. Lúc đầu bị Chiến Mang Tuyền nắm vết thương không ngừng nứt ra. Bây giờ bị cà phê nóng dính lên, da thịt xung quanh nóng đến nhăn lại.
Mở vòi sen Lam Khiên Mạch thả tay xuống, tùy ý cho nước lạnh cọ rửa da thịt nàng. Da bị bỏng được thư giãn, nhưng vết thương đang chảy máu trên cổ tay bị nước lạnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến đau đớn. Nhìn máu từng giọt rơi xuống bồn. Lam Khiên Mạch nhìn bàn tay bị tàn phá không còn, không dám để ai thấy bật cười.
Thanh Hạm xin lỗi em lại làm cho chị đau lòng. Nói em cố chấp cũng được, nói em không hiểu chuyện cũng được. Nhưng em thực sự không làm được, đem một bản thân vô dụng yếu ớt đến trước mặt chị, vì em không đành lòng để chị phải đau khổ cùng em. Chị nói em có thể đánh chị, mắng chị. Nhưng mà, em sao lại đối xử với chị như vậy được? chị cho em thêm chút thời gian được không? em chỉ muốn thêm một chút thời gian, một chút thôi là đủ rồi.
Xong việc Lam Khiên Mạch từ trong phòng đi ra tay trái của nàng đã đổi bao tay bằng da khác. Nhìn Ngôn Thanh Hạm đứng ngoài cửa không vào, Lam Khiên Mạch vừa nén lại chua xót thì liền dâng lên. Nàng không nói gì, chỉ tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Ngôn Thanh Hạm hôn lên trán cô.
"Thanh Hạm chị yên tâm, tay em không sao. Em biết chị không bằng lòng em như vậy, cũng biết cách làm của em khiến chị khó chịu. Tin em lần cuối được không? không lâu nữa em sẽ nói mọi chuyện cho chị biết. Cho nên trong thời gian này, chị phải ngoan ngoãn, phụ trách làm cơm tối cho em ăn."
Lam Khiên Mạch nói đong đưa tay trái vô lực của mình, nàng biết mình không tiếp tục thương tổn nữa. Nếu không sợ là tay này sẽ phải phế bỏ hoàn toàn. Vì muốn xuất hiện hoàn chỉnh trước mặt Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch biết đó cũng là ngày đem tất cả mọi chuyện sáng tỏ hết.
"Ừ, không sao, cơm tối nay, sau này chị đều có thể làm thay em. Tiểu Mạch, chỉ cần em bình yên chị làm gì cũng được." không sai Lam Khiên Mạch hứa hẹn tựa như viên thuốc an thần khiến nỗi lo lắng mấy ngày qua của Ngôn Thanh Hạm cũng được an bình. Nhìn cô đến quần áo còn chưa thay liền đến phòng bếp làm cơm cho mình Lam Khiên Mạch cười hạnh phúc, vành mắt lại đỏ lên.
Nói cho cùng tài nấu nướng của Ngôn Thanh Hạm cũng vẫn không ra hồn. Lam Khiên Mạch mua đồ ăn nàng cũng không làm, cuối cùng chỉ có thể chiên trứng, trứng chiên hồng cùng trứng chiên ớt. Nhìn ba món ăn trên bàn vô cùng đơn giản nhưng cũng bị làm cho bừa bộn, Lam Khiên Mạch không nói gì đem miếng trứng lúc nhạt lúc mặn cho vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn.
Sau bữa cơm tối nhiệm vụ rửa chén tự nhiên sẽ rơi vào tay Ngôn Thanh Hạm. Nhìn cô vụng về bưng khay đi, còn đổ nhiều nước rửa chén, thỉnh thoảng còn phát sinh vài tiếng va chạm chói tai. Lam Khiên Mạch rất sợ Ngôn Thanh Hạm làm tay bị thương cuối cùng nàng vẫn tự mình đứng một bên chỉ đạo, Ngôn Thanh Hạm mới rửa hết chén.
Vì hôm nay công việc không nhiều hai tán gẫu một chút đi tắm rồi lên giường nằm chuẩn bị nghỉ ngơi. Tối nay Ngôn Thanh Hạm phát hiện tay chân Lam Khiên Mạch có chút không thành thật. Tựa hồ như có như không chạm lên vùng ngực không mặc áσ ɭóŧ của mình, điểm nhạy cảm bị bàn tay ấm áp cạ vào. Cô mở miệng cắn đầu gối, sợ phát ra âm thanh xấu hổ.
"Thanh Hạm, chúng ta… thật sự đã lâu chưa làm qua." lúc này, thân thể đột nhiên bị người bên cạnh chặn lại. Nương theo ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ, Ngôn Thanh Hạm nhìn Lam Khiên Mạch trên người khuôn mặt hơi ửng đỏ. Hoàn toàn chính xác từ khi hai người xảy ra chuyện không thoải mái kia, đã một thời gian lâu không làm chuyện thân mật. Nhưng thực sự bị Lam Khiên Mạch nói thẳng như vậy Ngôn Thanh Hạm vẫn cảm thấy ngại.
"Này, Thanh Hạm gần đây có đặc biệt ham muốn không?" Lam Khiên Mạch nói, tay trực tiếp cởϊ qυầи lót của Ngôn Thanh Hạm xuống đầu gối, đưa ngón tay tìm được bộ trung gian mà vuốt ve qua lại. Qua một hồi chỗ đó liền có chút ẩm ướt. "Tiểu Mạch… đừng…" Ngôn Thanh Hạm đưa tay ôm hông Lam Khiên Mạch, bàn tay kiệt lực buông lơi. Nhìn mặt cô đỏ như cà chua, Lam Khiên Mạch cưng chiều nhéo nhéo, đặt lên một nụ hôn.
"Ha ha, Thanh Hạm luôn khẩu thị tâm phi không thành thật. Cho dù chị không muốn nhưng là vợ tốt của chị em cũng nên cho chị ăn no một bữa. Kỳ thực em so với chị khát vọng hơn nhiều, không tin chị sờ xem." Lam Khiên Mạch nói, tự động cởϊ qυầи lót, cầm ngón tay Ngôn Thanh Hạm đặt giữa hai chân nàng.
Không ngoài sở liệu nơi chạm vào đã sớm lầy lội không chịu nổi ngón tay khẽ động, liền dễ dàng trượt vào cái động ấm áp kia.
"Ưm… Thanh Hạm thật xấu, cư nhiên… đánh lén… a…" Lam Khiên Mạch nằm trên người Ngôn Thanh Hạm, không ngừng di chuyển hông, đồng thời đem ngón tay mình thăm dò bên trong ướŧ áŧ của Ngôn Thanh Hạm. Hai người một đêm cuồng nhiệt quấn lấy nhau, dù mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn không dừng lại.
Thật giống như lần này sẽ qua đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ah ha ha ha ah, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều của Hiểu Bạo lúc 8 giờ, xem văn không nhắn lại đi mưa trượt chân, té vũng bùn điểu ti, chỉ có canh điểu ti, tươi mát nội hàm Bạo tỷ tỷ thuần khiết tiểu kịch trường chuyên mục dòng chữ xanh nhỏ.
Gần đây khí trời khó chịu, hầu như mỗi ngày trời đều mưa. Lúc đầu đi học đến trường trời còn nắng, kết quả không tìm đường chết thì không chết, khi tui tan học thì đúng lúc mưa. ĐKM! mất cái dù công chúa Hiểu Bạo vô cùng thống khổ! nhất là khi lên xe ngồi rồi thì không thể xuống xe, khi đó mua rất lớn a. Vốn định ngồi vào tổng đứng lên rồi về, nhưng muốn đến như vậy thì sẽ lãng phí thời gian, không có cách đăng chương, tui đành hy sinh hình tượng thục nữ đội mưa chạy về. Trải qua sự kiện bị thảm lần này, tui nhận được một bài học, cũng biết được một chân lý. Dạy dỗ là: Lần sau ra cửa, bất luận không phải trời nắng, cũng khiến Hiểu Bạo vô địch run rẩy, lần thứ ô công chúa manh manh, chân lý là: ĐKM, tui là một cái điểu ti nghèo a, trời mưa gì đó hoàn toàn không thể hy vọng có ngự tỷ xa vời che ô cho tui! nghĩ lại, đều là lệ chua xót.
Được rồi, nói nhảm xong đến nói chương này, tình cảm chuyển biến chắc nhiều hơn nhất là Tiểu Ngôn Ngôn. Cô từ mệt mỏi được Lam Lam cho thoải mái, càng về sau vì cô lo lắng bạo phát, lòng như tro nguội rồi đến quan tâm, rồi lần nữa có hy vọng. Trước đây nhiều người nói Ngôn Ngôn yêu Lam Lam không sâu, căn bản nhìn không ra Ngôn Ngôn yêu Lam Lam chỗ nào, hiện tại mọi người có thể nhìn ra Ngôn Ngôn yêu a!
Mặt khác đại đa số mọi người sẽ hỏi vì sao Lam Lam thành như vậy, nàng muốn gạt Thanh Hạm. Ngoài nguyên nhân còn có hai điểm nữa. Thứ nhất, bất kỳ nữ nhân nào cũng coi trọng bề ngoài của mình, nhất là người như Lam Khiên Mạch, nàng không muốn Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy tay trái xấu xí của mình, nguyên nhân này chiếm 1% nàng không muốn nói cho Ngôn Thanh Hạm, 99% khác vì Chiến Mang Tuyền xuất hiện, khiến tâm lý Lam Khiên Mạch vừa chuẩn bị xong hoàn toàn tan vỡ, vấn đề tay trái Hiểu Bạo không nói, nhưng mọi người cũng biết là do ai. Lòng nàng vì Chiến Mang tuyền có gợn sóng, quyết tâm dao động, nàng nói ra, không biết mình thành thế nào, có thể tan vỡ hay không cho nên Lam Lam không nói cho Thanh Hạm, sợ cô và mình cùng nhau khổ sở, vì mình lo lắng. Cho nên nói không mẹ cuối, chỉ có mẹ kế, ngược này kéo dài đã lâu, mọi người có phát hiện ra không?
Vì vậy báo trước chương sau, Lăng lão bản và Tả tỷ tỷ sẽ lên sàn, gần đây viết CP chính hơi nhiều, đúng lúc CP phụ xen vào, tiếp đó là để CP chính bạo phát. Oa oa, ngược ngược sắp bắt đầu rồi!
Được rồi nói nhiều rồi, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay, chương tiếp theo, nói đến sau khi Cát Cát biến thành Lam Lam, vì bánh bao lớn mà té xỉu, Ngôn Ngôn cũng biết được Lam Lam này là Cát Cát mà Cát Cát hiện tại là Lam Lam.
Ngôn Ngôn: Tiểu Mạch, em có thấy khó chịu đâu không? (ôm Lam Lam biến thành Cát Cát, Ngôn Thanh Hạm lo lắng hỏi.)
Lam Lam: Meo meo…. meo meo… (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: Ngô, Thanh Hạm, người ta chỗ nào cũng khó chịu.)
Ngôn Ngôn: Em ngoan, bây giờ chị nghe không hiểu em nói gì, nhưng chị sẽ nghĩ cách để em khá hơn, được rồi em đói chưa? chị tìm cho em chút đồ ăn?
Lam Lam: Meo meo… (Ngô muốn, em muốn Thanh Hạm làm thịt bò cho em ăn.)
Ngôn Ngôn: Ừ, chị biết em đói bụng để chị tìm đồ cho em ăn. (Ngôn Ngôn nói, đứng dậy đi đến phòng bếp, không lâu sau Lam Lam thấy cô đem một cái chén nhỏ ra, bên trong chứa đồ ăn cho mèo!)
Lam Lam: Meo meo!! meo meo!!! (Ngôn Ngôn! người ta không phải mèo! người ta muốn ăn đồ ăn cơ!)
Ngôn Ngôn: sao vậy? ít sao? chờ chút, chị nhớ có sữa bò. (Ngôn Ngôn nghe không hiểu lời Lam Lam nói, liền đi tìm sữa. Nhìn đồ ăn cho mèo để trong khay Lam Lam liếc qua, nhanh dời ánh mắt, lại nhìn một chút rồi chê bỏ đi. Một lát sau nàng đi tới tiểu thịt trảo chọc chọc, nhân lúc Ngôn Thanh Hạm không thấy, cho một khối vào miệng ăn. Kết quả…)
Lam Lam: Meo meo!!! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: Cái này là gì vậy a, khó ăn quá!)
Ngôn Ngôn: được rồi, sữa đây, đây là sữa mới. (thấy Ngôn Ngôn cầm bình sữa nhỏ muốn uy cho mình, Lam Lam cũng đã đói bụng liền ngoan ngoãn vùi trong lòng Ngôn Ngôn, bú sữa.)
Lam Lam: rột rột…. (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: ngô, sữa không có thịt ăn không ngon.)
Ngôn Ngôn: Không được phát ra âm thanh kỳ quái. (nghe âm thanh thô bỉ, Ngôn Ngôn ngại ngùng cô vô xuống bụng Lam Lam, lại quên đối phương là thân mèo, vỗ cái này khiến Lam Lam ngậm sữa chưa kịp nuốt liền phun ra.)
Lam Lam: Meo meo… (che bụng nhỏ, khóe miệng có sữa chảy xuống!)
Hiểu Bạo: đột nhiên cảm thấy có nên cho Cát Cát biến thành Lam Lam hèn mọn đến chỗ Lăng lão bản? mọi người thấy thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.