Chương trước
Chương sau
Tả Tĩnh Nhan không hề biết Tạ Sương Sương lại có khí lực lớn như vậy, bản thân bị cô áp dưới người, đúng là không có lực mà phản kích. Cảm giác được đối phương đang dùng cái lưỡi xông ngang đánh dọc trong miệng mình khiến thần kinh nàng yếu đi, Tả Tĩnh Nhan cũng không có chút cảm giác ngọt ngào hay thoải mái nào cả, chỉ khiến nàng cảm thấy ghẻ tởm muốn đẩy người bên trên ra. "Nhan Nhan, cô có ở trong đó không?" lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc, chỉ vài giây đã khiến tâm trạng hốt hoảng của Tả Tĩnh Nhan đã bình tĩnh trở lại, vô cùng yên tâm.
Không sai, lúc này người đứng ngoài cửa chính là Lăng Vi. Dù cho cửa đã khóa, Tạ Sương Sương vẫn không tự chủ được mà hoảng loạn. Dưới tình thế cấp bách, Tạ Sương Sương dùng sức cắn lên môi đối phương, cảm thấy người kia vì đau đớn mà run rẩy. Lúc này cô mới ý thức được mình đang làm cái gì, nhanh lui về phía sau.
"Chị Tĩnh Nhan… xin lỗi… thực sự xin lỗi, em…"
''Nhan Nhan? Là cô hả? Cô ở trong đó đúng không? Nhanh mở cửa đi, nếu không mở tôi dùng chân đạp đó.'' Tạ Sương Sương còn chưa nói xong thì âm thanh của Lăng Vi đã vang lên lần nữa. Nhìn Tả Tĩnh Nhan không chút hoang mang đưa tay lau đi vết máu trên môi nàng, Tạ Sương Sương muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt lạnh lùng của nàng dọa sợ không dám lên tiếng.
Qua hồi lâu, khi vết thương không có chảy máu nữa, Tả Tĩnh Nhan mới đứng dậy đi đến cửa, để Lăng Vi ngoài cửa đi vào. ''Nhan Nhan, tôi biết cô ở đây, sao vậy cô không muốn thấy tôi hả? Cô…'' Lăng Vi vừa nói ánh mắt nhìn cánh môi bị thương của Tả Tĩnh Nhan, sắc mặt đột nhiên vô cùng khó coi. Mặc dù vết thương không còn chảy máu, nhưng người thông minh nhìn một cái cũng hiểu được, vết thương này vừa mới tạo thành.
Nhìn thấy như vậy, Lăng Vi đột nhiên xoay người, đi đến chỗ Tạ Sương Sương. Hiện tại người đang đứng nhìn khuôn mặt đỏ bừng, trên mép còn dính lại vài vết đỏ. Nhớ đến khi nãy mình đứng bên ngoài gõ cửa lâu như vậy mà hai người này cũng không chịu mở cửa. Lông mày Lăng Vi nhếch lên, quay lại bên cạnh Tả Tĩnh Nhan.
"Nhan Nhan, sao cô lại vô ý để cho người khác gặm như vậy chứ? nên biết cô là người của tôi, ngay cả tôi cũng không nỡ cắn cô, vậy những kẻ khác thì có tư cách gì chứ? hay là do tôi quá nhân từ, tùy tiện đến nỗi chó hay mèo gì cũng có thể khi dễ cô. Cô nói xem tôi có nên dạy dỗ họ một chút không, cho họ nhớ mãi không quên."
"Lăng Vi! Cô có ý gì!"
Nghe hàm ý từ lời nói của Lăng Vi, Tạ Sương Sương bất mãn nhìn cô hét. Trong lòng cô vô cùng yếu đuối, cũng rất loạn. Như một sợi dây bị vò rối, không tìm được đầu dây. Thật ra thì, nụ hôn vừa rồi, chỉ là để lại cho cô một cái tưởng niệm mà thôi. Vì từ lâu, Tạ Sương Sương cũng biết mình đã mất cơ hội ở chung với Tả Tĩnh Nhan rồi. Cũng không phải nguyên nhân do Tả Tĩnh Nhan ở cùng Lăng Vi, có chủ yếu nhất chính là giữa các nàng không thích hợp.
Không sai, Tả Tĩnh Nhan thích Lăng Vi, Tạ Sương Sương biết rất rõ ràng. Dù cho đã cố gắng che đi tình cảm với người kia nhưng vẫn bị nàng nhìn thấy được. Trước kia Tạ Sương Sương luôn không ưa nổi Lăng Vi. Nếu nói đến tình cảm thì hai người các nàng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không nói được ai. Bất đồng duy nhất chính là Tạ Sương Sương dùng ánh mắt để nhìn bạn giường. Cô không hề đơn giản chỉ là muốn cùng bọn họ lên giường, mà là muốn tìm một người khiến cho cô không thể chán ghét, có thể cùng nhau vượt qua cuộc sống sau này.
So với Tạ Sương Sương, Lăng Vi đích thực là dân chơi. Cô chưa bao giờ thật lòng với bạn giường, thậm chí đến cả thích cũng chưa từng nói. Chỉ cần là nữ nhân có điều kiện tốt, đều là đối tượng đi săn của Lăng Vi. Chỉ khi lên giường, đưa thật nhiều tiền, đây chính là quan hệ của Lăng Vi cùng bạn giường. Cho nên tình yêu cũng không nằm trong phạm vi mà cô nghĩ đến.
Cho dù là tình nhân, thì cũng không thể xứng được với Lăng Vi. Nếu đã coi là người yêu, thì đến cả tiêu chuẩn đạt được cũng không đến. Mắt thấy thái độ Tả Tĩnh Nhan đối với Lăng Vi từ chán ghét thành quan tâm như hiện tại, Tạ Sương Sương không hiểu được, Lăng Vi rốt cuộc có sức hấp dẫn như thế nào, mà có thể khiến Tả Tĩnh Nhan trong thời gian ngắn như vậy lại thích cô.
Hôm nay, mượn lúc diễn lấy cản đảm, Tạ Sương Sương đem những tình cảm luôn dấu trong lòng với Tả Tỉnh Nhan nói ra, lại khong ngờ được mình lại mất khống chế làm ra chuyện như vậy. Nghĩ đến dáng vẻ Tả Tĩnh Nhan bị Lăng Vi đè dưới người hôn, khi đó nhìn nàng thật mê ly, cam tâm tình nguyện thành như vậy. Phóng phật đem hết tất cả của nàng giao cho Lăng Vi, nàng cũng không chút nào để ý. Khi đối mặt với mình, Tả Tĩnh Nhan cũng chỉ có không ngừng bài xích.
Trận đánh này, Tạ Sương Sương thua rất không cam lòng, nhất là bại dưới tay Lăng Vi hủ bại này.
"Ý của tôi, chính là ý chữ trên mặt. Có vài lời, Nhan Nhan không thể trực tiếp nói với cô, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nói cho cô biết, nàng sẽ không thích cô, cho dù không có tôi, cũng sẽ không thích người ngây thơ nhàm chán như cô lại không thể đảm đương hai đời, Tạ Sương Sương, tôi khuyên cô…" "Lăng Vi, đủ rồi."
Nhìn thấy hốc mắt Tạ Sương Sương càng lúc càng đỏ, ủy khuất sắp khóc lên. Tả Tĩnh Nhan ngăn Lăng Vi lại, khiến cô không thể nói thêm. Mình đã từng tổn thương lòng Tạ Sương Sương, Lăng Vi cần gì phải đả kích nàng như vậy? Tạ Sương Sương là một nữ nhân trưởng thành, căn bản không giống lời Lăng Vi nói vô dụng như vậy. Huống chi, tính theo tuổi tác, Lăng Vi so với Tạ Sương Sương còn nhỏ hơn hai tuổi.
"Chị Tĩnh Nhan, cám ơn chị, chuyện hôm nay thậ có lỗi." Tạ Sương Sương vừa nói, hờ hững liếc Lăng Vi, xoay người ra khỏi phòng trang điểm. Cái nhìn kia, khiến Lăng Vi lạnh cả người. Tròng lòng cô lại muốn hỏi, từ khi nào Tạ Sương Sương đã luyện thành tuyệt kỹ ánh mắt gϊếŧ người kia vậy? "Nhan Nhan, miệng còn đau hay không? nữ nhân kia dám cắn cô, tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Thấy Tạ Sương Sương đi, Lăng Vi bắt đầu cười đùa hí hửng vây quanh Tả Tĩnh Nhan hỏi lung tung này nọ. Thấy cô cười híp mắt thành đường kẻ, Tả Tĩnh Nhan chỉ biết nhìn ngốc lăng như vậy, nhất thời quên mất mình đang còn quyết tâm phải cách xa Lăng Vi, ngược lại còn cười với cô. "Tôi không sao, không phải Ngôn sắp đến sao? chúng ta cùng ra ngoài đi."
Tả Tĩnh Nhan nhẹ giọng nói, đi ra cửa trước. Nếu muốn hỏi trên đời chuyện thống khổ nhất là gì, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà trả lời. Là người mình yêu ở trước mặt, đối với cô ấy tỏ ra lạnh lùng. Tả Tĩnh Nhan không biết nên đối mặt với Lăng Vi thế nào, từ sau lần đó hai người cùng nhau vượt qua tại nạn ở biển, quan hệ các nàng cũng đã có sự thay đổi, có cố gắng thêm thế nào, cũng không thể quay lại được.
Đúng như mọi người đã thấy, Lăng Vi có quyền, có thế, có tiền, còn có thân hình tuổi trẻ so với mình hơn rất nhiều. Ở trong đoàn phim mấy tháng qua, dù tất cả nhân viên làm việc đều cho các nàng là một đôi, thì Tả Tĩnh Nhan vẫn nỗ lực đem Lăng Vi đẩy ra xa 108 ngàn dặm.
Mỗi lần nhìn thấy Lăng Vi vì nhìn mình đứng gần Tạ Sương Sương mà mất hứng, Tả Tĩnh Nhan rất muốn đến gần sờ đầu cô, vuốt lại chân mày nhíu chặt của cô, và nói với cô rằng: Đừng lộ ra biểu tình tức giận như vậy, tôi và Tạ Sương Sương không có gì hết. Nàng thực sự quan tâ, cô, thích cô. Nhưng mà, mỗi lần tiến một bước nhỏ, thì Tả Tĩnh Nhan lại lui một bước dài về sau.
Thật ra thì, Lăng Vi cũng không phải là người xấu gì. Ngược lại, cô rất trọng tình trọng nghĩa, có thể vì bạn bè bị dao đâm, cũng có thể vì chính nàng mà mạo hiểm tính mạng. Chẳng qua Lăng Vi có chút tự do phóng khoáng, cũng có chút tự phụ. Cô giống như mặt trời cao cao tại thượng, thậm chí áp đảo cả bầu trời trên đỉnh, mà mình cũng chỉ là một trong số những đám mây đâm trúng. Cô ấy để trời xanh mây trắng, thì mình được có thêm sức sống. Nếu cô hạ xuống thì mình cũng sẽ bị bóng đêm bao phủ.
Cô ấy điều khiển mọi vui vẻ cùng ưu thương của mình, thậm chí còn nhiều hơn hết thảy mọi thứ, nhưng có lẽ mình lại không thể cho cô ấy được cái gì, Mỗi ngày cô luôn tản ra ánh mặt trời rực rỡ, chiếu rọi mặt đất, và thật nhiều người, còn có những thứ khác. Cô bái ác như vậy cũng không thể đoán được. Cũng đã từ lâu Tả Tĩnh Nhan cũng từng đặt tay lên ngực hỏi, mình đối với Lăng Vi, rốt cuộc là vì cái gì?
Là vấn đề khó giải quyết, hay là cuộc chiến mới? Tả Tĩnh Nhan không biết, càng không muốn biết. Nàng hy vọng có thể gần Lăng Vi nhiều hơn một chút, nhưng lại sợ mình quá tham lam, mà lệ thuộc vào cô. Nếu như có ngày, Lăng Vi không còn đặt mình trong tầm mắt nữa, nàng nên làm gì đây? chịu đựng để mất đi? hay là như những người phụ nữ trước kia bị bỏ rơi khóc lóc cầu cô ấy đừng bỏ mình?
Không, như vậy quá đáng thương, cũng quá tàn nhẫn. Không bằng, vĩnh viễn đều không có đi.
"Chờ một chút." trong lúc Tả Tĩnh Nhan đi đến cửa, Lăng Vi gọi nàng lại lần nữa.
"Sao vậy?" ưu tư tràn ra khiến Tả Tĩnh Nhan không dám quay đầu lại nhìn Lăng Vi, chỉ biết dừng chân tại chỗ.
"Buổi tối có lẽ nhiệt độ sẽ xuống thấp, mặc thêm chút quần áo vào."
Lăng Vi vừa nói, từ trong tủ phòng trang điểm lấy ra một cái áo khoác mặc vào cho Tả Tĩnh Nhan. Thấy bộ dạng đối phương ngơ ngác nhìn mình, nháy mắt lại bị dáng vẻ bán manh khiến máu cô dồn lên đầu, ngã xuống đất không dậy nổi. Dù sao Tả Tĩnh Nhan luôn biết nói năng thận trọng ít khi biết lộ ra biểu tình ngốc nghếch bên ngoài, hơn nữa người ta là ngạo nhân thân cao bộ dạng hay ngượng ngùng, khiến cô nhìn thấy hệt như học sinh tiểu học mới lớn, khả ái cùng khôi hài. Lăng Vi nhịn không được đưa tay sờ đầu Tả Tĩnh Nhan một cái, cuối cùng mở miệng hôn một cái, lúc này mới thỏa mãn dắt nàng đi ra ngoài.
Trên đường có không ít người nhìn thấy các nàng quấn quýt nắm tay nhau. Trong đó có nghi ngờ, có ngạc nhiên, cũng có vài kẻ không ưa sẽ có chút khinh thường bên trong. Khi vừa bắt đầu Tả Tĩnh Nhan còn vùng vằng muốn rút tay về. Nhưng khi mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau, lòng bàn tay cô mềm mại, có muốn rút ra cũng không được nữa.
Có nắm tay lúc này hay không, cũng không quan trọng.
Chờ hai người đi ra ngoài, Ngôn Thanh Hạm cũng đã đến. Cô đang ngồi trên sofa phòng quay phim dỗ dành Cát Cát, còn Lam Khiên Mạch thì lười biếng tựa lên người cô, ánh mắt đầy cưng chiều. Trải qua chuyện vừa rồi, Tạ Sương Sương cũng vô cùng im lặng. Chỉ cúi đầu ở đó chơi di động, không có nói chuyện với Ngôn Thanh Hạm hay Lam Khiên Mạch.
"Ngôn đã lâu không gặp." Tả Tĩnh Nhan tay rút ra khỏi bàn tay Lăng Vi nắm mình, chào hỏi Ngôn Thanh Hạm. Thấy khóe miệng nàng có vết thương, Ngôn Thanh Hạm cũng không nói gì, mà thản nhiên nhìn nàng cười. "Ừm, hôm nay nghe Tiểu Mạch đến đây, nghĩ đến cũng đã lâu không gặp mọi người, nên muốn ra ngoài ăn bưa cơm chung."
"Ngôn đại tiểu thư, ăn cơm thì ăn cơm, nói khoa trương như vậy làm gì? cô có biết cô vợ nhà cô hôm nay ở cái chỗ rách này làm chuyện vô liêm sỉ gì không?" Lăng Vi không chịu nổi cái bộ dạng Ngôn Thanh Hạm nói chuyện kiểu gì cũng phải văn vẻ bên trong, nhìn cô ngồi sofa sống lưng thẳng tắp, giống như nữ vương lâm triều. Lăng Vi thật muốn xem một chút, nếu như Ngôn Thanh Hạm ở trên đường bị người ta chọc giận, thì sẽ có trở thành nữ nhân đanh đá mà chửi đổng hay không.
Chẳng qua là Lăng Vi nghĩ như vậy cũng do cô không biết tính Ngôn Thanh Hạm. Với tính cách của Ngôn Thanh Hạm, cho dù trên đường có người muốn gϊếŧ cô, thì biểu tình của cô cũng không có gì quá lớn, chứ nói gì là loại phụ nữ đanh đá có phong cách hay mắng chửi trên đường phố.
"Hả? hôm nay em đã làm gì? em xem, Lăng lão bản cũng đến cáo trạng rồi kìa." nghe lời Lăng Vi nói, Ngôn Thanh Hạm xoay người, hỏi Lam Khiên Mạch. Nhìn bộ dạng người kia vô cùng ủy khuất, cô không tự chủ được mà bật cười. "Thanh Hạm, người ta ngoan như vậy, làm sao mà chọc Lăng lão bản được chứ? ngược lại, hôm nay chị ấy còn cường hôn Cát Cát, làm tổn thương lòng tự ái Cát Cát nhà chúng ta a."
Lam Khiên Mạch vừa nói, đưa tay sờ cái đầu lông xù nhỏ của Cát Cát. Nhìn con mèo nhỏ nghe lời mình nói liền lộn ra biểu cảm ủy khuất thật, trong lòng Lam Khiên Mạch đã sớm cười đến nở hoa, quyết định ngày mai mua cho Cát Cát thêm ít đồ chơi mới. "Lam Khiên Mạch, em đúng là nữ nhân đáng chết, em còn dám vu vạ hãm hại tôi, nếu không phải em câu…" "Ừm hửm? Em cái gì? lão bản, cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói bậy nha."
Thấy Lam Khiên Mạch dùng ánh mắt đỏ sậm sâu thẳm nhìn mình chằm chằm, trong mắt tràn đầy cảnh giác. Lăng Vi liền ngưng nói, vội dời đề tài. "A, thật là đói a, đột nhiên cảm thấy vô cùng đói. Chúng ta cũng không cần ngồi chỗ này hoài, đi ăn cơm thôi." Lăng Vi vừa nói xong, chân liền vọt ra ngoài mà chạy. Nhìn bóng lưng của cô, Lam Khiên Mạch, nằm trên vai Ngôn Thanh Hạm đem chuyện của mình và Lăng Vi nói ra hết, khiến người kia bất đắc dĩ chọt chọt trán nàng nói: "Con nhỏ hư hỏng."
Năm người cùng đi chung xuống gara lấy xe, Tạ Sương Sương hiếm thấy không ngồi chung với Tả Tĩnh Nhan, mà tự động lên xe Ngôn Thanh Hạm ngồi. Thấy trên xe đã có ba người một mèo. Tả Tĩnh Nhan tất nhiên không thể chen vào nữa, chỉ có thể lên xe ngồi cùng Lăng Vi. Thấy Tạ Sương Sương bộ dạng thấy hồn lạc vía, Tả Tĩnh Nhan lo lắng nhíu mày. Lúc này, tay nàng lại bị Lăng Vi bên cạnh nắm lấy.
"Nhan, tôi không cho phép bất kỳ người nào làm tổn thương cô, kể cả tôi. Tôi thích nhìn cô cười, thích nhìn bộ dáng cô vui vẻ. Nếu cô cứ vì một người mà cau mày, tôi hy vọng, người đó sẽ là tôi."
—///—
Tác giả có lời muốn nói: Ai yo~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nhiều chuyện trên Tấn Giang, tui vạn phần khinh bỉ, vô cùng muốn chửi nhưng phải nhịn vì Hiểu Bạo nhiều chuyện, hôm nay tui không nguyền mấy người, nhưng mấy người nhất định phải nhắn lại đó, tui yêu mọi người, các cô nương cũng yêu các bạn, còn có mát mẽ, có nội hàm, chỉ có ở dòng chữ xanh nho nhỏ. Nếu mỗi ngày bạn xem văn mà xem dòng chữ nhỏ màu xanh trước, vậy nhất định là tui và bạn là tuyệt bích chân ái!
Thật ra chương này vốn nên đăng hôm qua, nhưng trên Tấn Giang lại bị lỗi hệ thống, cho nên hôm nay tui mới đăng bài. Ở chỗ này khiến mọi người chờ văn hôm qua cả ngày thật xin lỗi, Hiểu Bạo vẫn là người giữ vững lời hữa luôn đăng chương mới rất thùy mị đó nha! chương hôm nay, giải thích nguyên nhân vì sao Tả tỷ tỷ không chấp nhận Lăng lão bản. Haiz, nguyên nhân chủ yếu cũng do chuyện tình sử trước kia của Lăng lão bản, mới khiến Tả tỷ tỷ không yên tâm đó thôi.
Cho nên Lăng lão bản ngươi nên cố găng gấp đôi đi nha, sau đó dùng thân thể xícɦ ɭõa của người đi mà chứng minh, ngươi nhất định vì cây đại thụ Tả tỷ tỷ mà bỏ nguyên cả cánh rừng! bất quá, tui cảm thấy có vài dấu hiệu cho thấy Lăng lão bản đang rất cố gắng. Nhìn đến câu nói sau cùng, cũng biết có bao nhiêu thâm tình cùng tự luyến a. Người ta chịu bao nhiêu bực bội, ngươi cõn không cho, còn nói Tả tỷ tỷ ngươi có thể vì ta mà giận. Được rồi, Lăng lão bản, ngươi là vô địch! tin chính minhf1 tin mẹ ruột Hiểu Bạo! thịt thịt các người! sớm muộn sẽ có! trước mắt, là xem chút tiểu thịt nhỏ đi nha, ai nha~
Khụ khụ, gần đây bận rộn muốn chết. Ngoại trừ làm việc thì còn phải bận đăng chương mới a, viết văn a, Tấn Giang thì toàn bị lỗi. Khiến tui không còn tâm tình yêu yêu, không còn hứng thú dâʍ đãиɠ. Tui đoán, sé ở trên Tấn Giang viết văn sau đó chịu đựng các loại rồi hóng gió, tui sớm muộn sẽ biến tình lãnh đạm! vì đền cho mọi người hôm qua không được xem chương mới, tui quyết định viết một tiểu kịch trường nhỏ cho mọi người, hy vọng mọi người xem xong có thể hưởng được chút hiệu quả của thuốc trắng! Ps: tiểu kịch trường này là vì trước kia từng có trong phiên ngoại Nhiễm tỷ tỷ và Lăng lão bản. Nội dung cùng chính văn không có liên quan, hơn nữa, Nhiễm tỷ tỷ giữ một vai trò trong đó trước khi Hiểu Bạo kết thúc bộ văn Thiết Ngục Mê Tình, mọi người hứng thứ có thể qua xe,. Túm lại không nói nhiều nữa, bắt đầu tiểu kịch trường thôi.
Kịch trường này là cảnh phát sinh câu đáp thành gian của Nhiễm Vi, trong lúc hai người đang chuẩn bị lăn giường! khụ khụ, chỗ này, hy vọng Tả tỷ tỷ đảng và Lê tỷ tỷ đảng đừng trách tui a, chỉ là giỡn chút thôi.
Lăng Vi: Nhiễm, tại sao ngươi lại cứ thích mặc đồ đen vậy? không thấy nóng sao? cởi ra đi, có được không? (nói xong, đưa tay cởϊ qυầи áo Nhiễm tỷ tỷ.)
Nhiễm Nhiễm: đừng càn rỡ! (bình tình kéo quần áo lên)
Lăng Vi: Nhiễm Nhiễm bảo bối, cởi xuống đi mà. Chúng ta đều thành như vậy rồi, không lẽ ngươi còn muốn mặc quần áo? ngón tay ta không thể xuyên qua quần của ngươi nga.
Nhiễm Nhiễm: ngươi, buông tay. (bình tĩnh nắm quần)
Lăng Vi: bảo bối, đừng như vậy mà, mọi người đều lớn rồi, làm chuyện này thì có gì đâu. Không phải ngươi đang xấu hổ đó chứ? sao thế? là ngươi ở trên, hay ta ở trên đây?
Nhiễm Nhiễm: ta ở trên. (sắc mặt đỏ ửng)
Lăng Vi: ha ha, Nhiễm Nhiễm muốn thượng phụ nữ hả? ta không ngại nga.
Nhiễm Nhiễm: ta ngủ với ngươi (đỏ mặt vẫn cố bình tĩnh nói)
Lăng Vi: thương nha, ta biết ngươi muốn thượng ta, bất quá, phải để ta ngủ với ngươi trước, được không?
Nhiễm Nhiễm: không! (cởϊ qυầи áo trực tiếp tiến vào)
Lăng Vi: Ưm ~ Nhiễm Nhiễm, ngươi nhẹ một chút.
Nhiễm Nhiễm: chỗ đó của ngươi ướt rất nhiều.
Lăng Vi: vô dụng…. nói nhảm! ngươi thành như vậy, ta còn không ướt sao, cũng quá xin lỗi ngươi… (đỏ mặt ôm gối, lộ ra đôi mắt híp nhìn lén Nhiễm Nhiễm.)
Hiểu Bạo: khụ khụ, thật sự đến trình độ này, tui cũng cảm thấy phải xin lỗi Tả tỷ tỷ và Lê tỷ tỷ. Hai vị nữ thần, cầu các ngươi đánh tui đi, ai kêu ta, đem hai cái công quân nhà các quải chạy đi chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.