Chương trước
Chương sau
Hiệu suất làm việc của Lăng Vi rất cao, cô vừa cúp máy không bao lâu thì đã có một nữ nhân mặc tây trang chạy đến. Lúc này, Tả Tĩnh Nhan đã tắm rửa xong nằm trên giường. Do thân thể nàng yếu đuối, hôm nay lại còn phải đóng phim, bị trật khớp, sau đó rơi xuống biển xém chết đuối, còn phải ở trên bờ chịu lạnh lâu như vậy. Bị giày vò như vậy, cho dù là đàn ông cũng chưa chắc chịu nổi, thì càng đừng nói đến nhu nhu nhược nhược như Tả Tĩnh Nhan.
"Eh, nữ nhân, sao cô qua đây có một mình vậy? không phải tôi gọi cô…"
"Đần độn, câm miệng cô lại. Dựa vào cái gì cô gọi điện thì muốn tôi qua ngay, lẽ nào cô không biết tôi đang rất bận sao hả? cô qua đây đi cua em gái chết tiệt nào vậy, kết quả cái lễ đường chưa xong còn đem đống rác vứt cho tôi xử lí. Cô có biết lão gia hỏa nhà này khó tính lắm không hả? cô có biết mỗi ngày tôi phải nhìn bọn họ cười, khó chịu tới nỗi toàn thân như bị rận bò không hả? cho nên, đừng có chọc tôi vào lúc này, nếu không tôi tuyệt đối sẽ cho cô biết tay!"
Nữ nhân nói với Lăng Vi cực kỳ bất mãn, giọng điệu mang theo oán hận rất lớn. Tả Tĩnh Nhan chỉ thấy môi đối phương nhấp nháy lên xuống không ngừng, cơ hồ không cần thở dốc mà xả một mạch cho hết luôn. Trái lại, Lăng Vi trước giờ miệng chanh chua cũng không dám cãi lại, chỉ biết ngây ngốc đứng đó để nữ nhân tùy ý chửi bới cô.
Nhìn đến đây Tả Tĩnh Nhan thu hồi ánh mắt nhìn Lăng Vi, lần nữa nhìn nữ nhân kia. Chiều cao của nàng và Lăng Vi không cách nhau nhiều, mặc tây trang cũng rất gọn gàng, chân đi giày cao gót màu nâu. Làn da nàng cũng không phải đặc biệt trắng nõn, nhìn qua là màu vàng khỏe mạnh.
Mái tóc dài màu đỏ uốn quăn phân tán bên hai vai nàng, mái tóc trước trán rũ xuống che khuất lông mi, lộ ra đôi mắt hoa đào vừa phải bên dưới. Cô ấy đem cái túi đeo trên người mở ra, xuất ra đủ loại dụng cụ khám bệnh. Trong đó có túi ông kim, bình vô nước, đủ các loại thuốc, thậm chí cả dao giải phẫu cũng cỏ đủ.
Nhìn những món đồ kia, Tả Tĩnh Nhan nuốt nước miếng một cái, dùng nhãn thần quan sát nữ nhân kia. Nàng thật tò mò, cái người này rốt cuộc có phải là bác sĩ hay không, nếu phải thì tại sao trên người không có mặc áo khoác dành cho bác sĩ? còn dùng loại túi này đem mọi vật phẩm chữa bệnh đến? hơn nữa, miệng nữ nhân này còn nói lễ đường thật ra là ở đâu?
"Mỹ nữ, từ khi tôi vừa bắt đầu vào cô vẫn luôn nhìn tôi. Sao vậy, không phải cô thích tôi đấy chứ!? nếu như là mấy năm trước, tôi e là còn coi trọng cô. Bất quá thì, hiện tại có lẽ là hơi trễ. Tỷ tỷ ta đã sớm là hoa có chủ, hơn nữa hài tử cũng đã có, cho nên cô không còn cơ hội đâu nha."
Có lẽ nhận thấy ánh mắt Tả Tĩnh Nhan nhìn mình, nữ nhân mở miệng nói. Nghe lời cô ta rõ ràng là đang chế giễu, Tả Tĩnh Nhan có chút ngượng ngùng. Nàng vờ ho khan vài tiếng, không biết đáp lại nữ nhân này thế nào. "Diệp Y, tôi gọi cô đến không phải để cô nói nhảm, không phải cô còn muốn về chăm con hay sao? đã như vậy, nhanh chữa Nhan Nhan của tôi cho tốt đi. Nếu không, cô đừng trách tôi đem chuyện hạ lưu này của cô nói cho Tử Ca biết."
Lúc này Lăng Vi luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói. Nghe lời cô nói xong, Diệp Y nhìn cô cười vô cùng ám muội, tiện đà lấy ống nghe dán lên người Tả Tĩnh Nhan. "Cô hít thở sâu một chút, có cảm thấy đau nhức chỗ nào không?" "Không có." Tả Tĩnh Nhan căn cứ theo chỉ thị của Diệp Y mà trả lời.
Nàng cảm thấy cái tên Diệp Y này rất kỳ quái, căn bản khác với những người khác. Nàng nghĩ, sỡ dĩ cha mẹ Diệp Y đặt cho cô ta cái tên này, e là muốn để nàng sau này phải học y. Nhưng mà, từ cách chữa bệnh lời nói đến hành động của Diệp Y, cô hiển nhiên không giống như một vị bác sĩ thực sự, ngược lại giống như là…. một lão bản của tập đoàn lớn.
"Tốt rồi, không có vấn đề gì lớn, chỉ bị cảm lạnh thôi. Tôi cho cô chút thuốc, hôm nay cô nghỉ ngơi cho khỏe một chút. Nếu có dấu hiệu phát sốt, thì lập tức đến bệnh viện chích liền nha." Diệp Y nói, lấy trong túi xách lấy ra một bao thuốc để lên bàn. Những loại thuốc kia đóng gói rất đơn giản, cũng không hề ghi tác dụng hay nhãn hiệu gì. Nó giống như là kẹo ngọt cho con nít ăn vậy, căn bản không giống như thuốc.
Đưa mắt nhìn Diệp Y vội vã chạy đi, Tả Tĩnh Nhan vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Lăng Vi. Ý rất rõ ràng, cô sao lại tìm một bác sĩ không đáng tin đến đây vậy?
"Trước cứ uống thuốc này đi, đêm nay tôi ở lại cùng cô, nếu cô cảm thấy còn khó chịu, thì tôi đưa cô đi bệnh viện." Lăng Vi vô cùng quan tâm đem Tả Tĩnh Nhan dựa lên vai mình, cầm một ly nước đến mớm thuốc cho nàng uống.
"Ah, Lăng Vi, tôi không có ý mắng gì bạn cô. Chỉ là tôi không biết công hiệu của thuốc này là gì, có thể uống được không?" suy đi nghĩ lại, Tả Tĩnh Nhan cũng không dám dùng mạng mình ra đùa. Không biết tên thuốc là gì, thật sự nàng cũng không dám uống.
"Yên tâm, tôi và cô ấy là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng là y học thế gia của Diệp gia, là thiên tài hiếm thấy trong giới y học. Mấy loại thuốc này là do nàng chế ra, tiền bên ngoài cũng không thể mua được." nghe Lăng Vi giải thích, Tả Tĩnh Nhan mới yên tâm uống thuốc. Nàng từ cuộc nói chuyện của Lăng Vi và Diệp Y cũng hiểu được một ít chuyện. Quan hệ của hai người dường như rất tốt, vậy thì Diệp Y có phải là cũng biết thân phận thật sự của Lăng Vi hay không?
"Sao vậy? cô có tâm sự?" thấy Tả Tĩnh Nhan bộ dạng còn suy nghĩ, Lăng Vi nhẹ giọng hỏi.
"Cô có nói cho Diệp Y biết thân phận của cô không?"
"Ha ha, không có gì đáng để nói. Cô ta hiện tại còn đang làm việc cho tôi, mà ba cô ta cũng đang còn làm việc cho ba tôi."
"Cô rốt cuộc là ai?' ngắm khuôn mặt Lăng Vi, Tả Tĩnh Nhan nhỏ giọng hỏi. Những lời này chỉ hỏi cho có nhưng nàng cũng có chút hối hận vì hành vi bộc phát này của mình. Với quan hệ hai người các nàng thì, Lăng Vi căn bản không cần phải nói gốc gác của cô ấy cho mình biết. "Tôi là người thế, đối với cô rất quan trọng sao?" quả nhiên nghe Tả Tĩnh Nhan hỏi , Lăng Vi cũng không trả lời mà nhíu mày hỏi ngược lại vấn đề của Tả Tĩnh Nhan.
"Không có gì, tôi thấy mệt, muốn nghỉ ngơi." Tả Tĩnh Nhan lần nữa nằm xuống giường, không để ý đến Lăng Vi. Nàng nhắm mắt lại, ý muốn cho tâm mình bình tĩnh lại. Ngay hôm nay phát sinh nhiều chuyện, nàng cần phải điều hòa lại suy nghĩ của mình, mới có thể làm chuyện tiếp theo được.
Ký ức lại quay về lúc Lăng Vi bày tỏ, lúc đó cô ấy áp lên người mình, nói với mình, cô ấy thích mình. Một khắc đó, Tả Tĩnh Nhan có thể cảm nhận được vui vẻ trong lòng, còn có khẩn trương cùng bất an. Nàng biết mình không nên hồi đáp tình cảm của Lăng Vi, nhưng vẫn không thể khắc chế được sự rung động đó cùng vui sướng.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống Tả Tĩnh Nhan cũng không giàu có gì. Nàng cũng không dám mở đến cuộc sống đại phú đại quý này, cũng không dám vọng tưởng ngày nào đó sẽ trở thành một người vĩ đại. Nàng chỉ thầm mong được sống yên ổn qua ngày, bình tĩnh vượt qua cuộc sống này. Đáng tiếc, ý trời không như nguyện. Nàng không ngờ được trong một lần nhở duyên trời xảo hợp, mà mình được lọt vào giới giải trí.
Ở chỗ nào nàng như một người nước ngoài, không cần chủ động chủ động đi nịnh người khác, cũng không gặp người thì lên mặt, dần dần vì mình trêu chọc không ít phiền phức, cũng khiến mọi người cho nàng là một người tự cao tự đại, cái gì cũng không ai biết. Tả Tĩnh Nhan bình thường luôn nghi nhớ, nếu như… cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng không biết sẽ còn làm chuyện đó nữa không.
Đáp án, là có.
Nàng không thể vì nhìn cha mẹ gánh nợ mà bị những kẻ cho vay nặng lãi truy sát, càng không muốn sống cuộc sống bị những người xung quanh xa lánh. Vì vậy, nàng u mê cứ thế tự ngã vào vực sâu không đáy. Món nợ này, cuối cùng vẫn ghi hết lên đầu mình, còn có hài tử của nàng. Mỗi khi nghĩ đến đứa bé, Tả Tĩnh Nhan đều cảm giác trong lòng chua xót, luôn thấy hối hận, không có bất kỳ từ ngữ nào hình dung, chỉ sợ đau đớn so với người bình thường còn thống khổ hơn chục lần.
"Nếu Nhan Nhan muốn biết chuyện xưa của tôi, tôi cũng có thể nói cho cô biết. Tôi tên Lăng Vi, cha là Lăng Kha, anh trai là Lăng Long. Cha tôi là một tên xã hội đen, hắn thoái vị thì đem cục diện rối rắm ném lại cho tôi. Cái cục diện rối rắm kia tên Lăng Vân Đường, bên trong có rất nhiều đại thúc đại thẩm khó đụng vào. Bọn họ từng là hung thần ác sát, luôn như con muốn gặm xúc xích coi cái chỗ của tôi như là miếng thịt ngon."
"Có rất ít người biết được tôi chính là đường chủ của cục diện rối rắm đó, mà Diệp Y chính là bác sĩ tư nhân của tôi, đồng thời cũng là dược sư chế thuốc. Tôi nói rồi, cô ấy là thiên tài, cô ấy có thể cứu người, nhưng kỹ năng mạnh nhất của cô ấy chính là dùng độc gϊếŧ người. Bất quá Nhan Nhan cứ yên tâm, phòng thí nghiệm cô ấy chế thuốc và chế độc không phải là một gian chung, cho nên, thuốc này vẫn rất an toàn. Gốc gác của tôi là như vậy, cô còn muốn biết gì nữa không?"
Nghe Lăng Vi một bên tự nói ra hết, Tả Tĩnh Nhan cũng không trả lời, mà yên tĩnh tiêu hóa tin tức Lăng Vi nói với mình. Mặc dù đối phương nói cũng không đủ, nhưng từ trong đó nàng cũng nắm được vài thông tin có lợi. Tỷ như, Lăng Vi chính là đường chủ đứng sau Lăng Vân Đường, cô ấy thừa kế sản nghiệp hắc đạo của cha mình, còn anh trai Lăng Long cô ấy thì kế thừa sản nghiệp bạch đạo. Lăng gia và Diệp gia xem ra là quan hệ phụ hệ, mà quan hệ của Lăng Vi cùng Diệp Y cũng rất tốt.
Tả Tĩnh Nhan tin, ngoại trừ những chuyện này ra, Lăng Vi còn gạt mình rất nhiều chuyện khác. Nàng cũng không rõ lắm đối phương còn trải qua cái gì, mà cái người này lớn lên thành ra như vậy, sau lưng nguy hiểm tất nhiên không ít. Mà cô ấy sở dĩ đem chuyện nghiêm túc như vậy nói ra một cách hài hước hời hợt có thể thấy là không muốn mình lo lắng thêm thôi.
Đang trong lúc Tả Tĩnh Nhan nghĩ vẩn vơ, đột nhiên nàng cảm thấy gường bị lún xuống, mở to mắt nhìn sang, hiển nhiên là Lăng Vi đang nằm xuống. "Cô…" Tả Tĩnh Nhan mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại thành không nói được gì. Nàng phát hiện trải qua mọi chuyện hôm nay, nàng cảm giác mình không muốn Lăng Vi rời khỏi mình.
Đây là một kiểu ỷ lại, càng là một sự tin cậy.
"Sao vậy? không phải tôi đã nói tối này bồi ở đây rồi sao? lẽ nào cô muốn tôi ngủ trên sofa? hay là sang một phòng khác? Nhan Nhan tốt, tôi cam đoan, không có cô cho phép, cái gì tôi cũng sẽ không làm được chưa?" Lăng Vi cười nói với Tả Tĩnh Nhan, đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong còn mang theo vài phần khẩn cầu cùng vô tội, thực sự khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
"Lăng Vi, cám ơn cô."
"Hả? cám ơn tôi cái gì? cám ơn tôi hôm nay cứu cô? hay là cám ơn tôi đã báo trước?
"Cám ơn cô vì hôm nay làm tất cả." đã lâu rồi không ai đối xử với tôi như vậy.
"Nhan Nhan, sau này đừng có nói với tôi hai chữ này nữa. Tôi đối nhân xử thế rất tệ, làm việc cũng rất ích kỷ, ngay cả chính tôi cũng không biết vì sao mình muốn cứu cô. E là tôi thực sự thích cô, càng ngày càng thích. Gần đây cô lạnh lùng với tôi, khiến tôi thực sự không biết nên làm gì cho tốt. Tôi thừa nhận, hôm đó ở bệnh viện là cố ý hôn Lam Khiên Mạch để thử cô là tôi không đúng, làm như vậy chẳng qua tôi chỉ muốn biết cô và tôi thực sự có khả năng hay không thôi. Cô hiểu chứ? tôi chưa bao giờ thích ai như vậy, cô khiến tôi phải lúng túng chân tay."
"Lăng Vi, xin lỗi." nghe Lăng Vi nói xong, Tả Tĩnh Nhan chỉ cảm thấy cánh mũi chua xót không chịu nổi. Nàng cúi đầu dụi vào lòng Lăng Vi, tiếp tục nắm tay cô ấy đặt lên hông mình.
"Ha ha, tôi không cho cô nói cám ơn, nhưng cô lại đi nói xin lỗi. Tả Tĩnh Nhan cô nhớ cho kỹ, tôi làm mọi thứ vì cô là cam tâm tình nguyện. Tôi cũng không bỏ cô trước, tôi cũng không muốn nghe thấy cô nói hai từ này trong bất kỳ chuyện nào nữa."
"Nhưng mà, tôi thực sự không biết nên nói cái gì, hay là làm gì. Lăng Vi, tôi thực sự xin lỗi, tôi…"
"Không biết nói gì thì không cần phải nói, không biết làm gì thì cũng không cần làm. Cô, biết hôn môi không?"
"Ah…" Tả Tĩnh Nhan không ngờ Lăng Vi lại hỏi như vậy, nàng chưa từng thích ai bao giờ, càng không có quen bạn trai. Cho dù diễn tập quay cảnh hôn, cũng chỉ dựa vào trí nhớ để hoàn thành. Cho nên…
"Tôi cũng biết cô sẽ không biết mà, để tôi dạy cô vậy. Lăng lão sư đây… rất nghiêm khắc nha." Lăng Vi nói xong tiếp tục cúi đầu hôn Tả Tĩnh Nhan. Thấy ánh mắt đối phương lóe lên một tia giãy dụa, tiện đà chậm rãi nhắm hai mắt lại. Lăng Vi cười ôm Tả Tĩnh Nhan vào trong ngực, khiến cho nụ hôn thêm sâu hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.