Nghèo khó, bệnh tật, ầm ĩ, vùng vẫy, ngây thơ, dốt nát, sa đọa. Trong giấc mơ người phụ nữ mang đủ những yếu tố kia đang qùy xuống đất, từng cá khó khăn không ngừng đánh lên người cô, khiến cô dần mất đi sự ngây thơ, ước mơ, cuối cùng chỉ còn lại vỏn vẹn nhân tính lột xác thành kẻ buôn thành thục.
Đã từng không chỉ một lần tự hỏi mình, nếu sớm biết sẽ thống khổ như bây giờ, cô sẽ dám làm những chuyện kia không. Câu trả lời, vẫn là có. Tả Tĩnh Nhan không hối hận quyết định của mình với bất kỳ ai, cô biết, từ đầu tất cả mọi thứ cũng không phải do cô muốn làm, mà là cô không làm thì không được. Làm, thì sẽ không còn cuộc sống tôn nghiêm. Không làm, cô sẽ mất người thân, tự do, kể cả tính mạng.
Vì vậy cô chọn cách sống lại từ dục hỏa. Cô tự nói với mình, không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải thoát khỏi ác mộng đã từng có kia. Chỉ là có lúc cô sẽ phải mệt, có lúc sẽ không được giúp, cũng không có ai bên cạnh mình. Hy vọng nhỏ này đối với người khác chỉ là mong muốn bình thường, nhưng đối với một người như cô lại là hy vọng xa vời.
Có lẽ đây là trừng phạt trời cao dành cho cô, đã như vậy cô cũng nên tiếp nhận.
''Chị Tĩnh Nhan! Chị cảm giác sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không!?'' Tiếng huyên náo có chút ồn ào vang bên tai, Tả Tĩnh Nhan chớp chớp hai mắt còn đang mờ, khi thấy mặt Tạ Sương Sương còn đang lo lắng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-to-viet-ai/978678/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.