Căn phòng trống trải ngoại trừ chiếc giường sắt ra thì không còn gì khác, thân thể bị dây cao su trói chặt, không thể nhúc nhích. Bầu trời hết tối lại sáng, liếc một cái đã đen, từ ngày này sang ngày khác không ngừng tiếp diễn, khiến nàng quên mất mình đã ở đây bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng, hay là… bao nhiêu năm. Lúc này, cửa phòng mở ra, một người đeo kính, là một ông già mặc áo bác sĩ đi tới chỗ mình. Trên tay hắn đeo găng tay trắng cùng kim tiêm đã chuẩn bị sẵn, trên mặt là nụ cười từ ái, nhưng lại khiến người khác rùng mình. Khi kim đâm vào cánh tay, Lam Khiên Mạch muốn kêu lên thành tiếng, nhưng cổ họng lại chỉ có thể phát ra những âm thanh khàn khàn nghẹn ngào. Nàng vẫn ý thức được những thứ thuốc không tên kia đang được rót vào cơ thể mình từ từ, bọn họ không hề chữa bệnh trên người mình, nhưng lại khiến nàng toàn thân vô lực đến buồn nôn, khiến nàng mất đi sức lực, khiến thân thể thành một đống phế tích. Lam Khiên Mạch dùng hết sức vùng vẫy muốn hất mũi kim đó ra, ngược lại thân thể lại không nghe mình, ngay cả sức giơ tay cũng không có. Không lâu sau lại có vài người đi vào phòng, bọn họ đem thứ gì đó đeo lên đầu mình, sau đó lại nghe thảo luận dùng lượng lớn là bao nhiêu. Cho dù không hiểu mấy thuật ngữ y học kia, thì Lam Khiên Mạch cũng đoán được bọn họ làm chuyện rất đáng sợ với mình. Nàng muốn nói cho họ biết mình không có bệnh thần kinh, nhưng mà… Đau đớn đến từ não lan khắp toàn thân, như có người đang dùng chày gõ lên sọ nàng, khuấy loạn não nàng, cuối cùng cắt đứt toàn bộ thần kinh. Thân thể không tự chủ được bắt đầu co lại, ngay cả trên mép cũng tràn ra rất nhiều chất lỏng. Lam Khiên Mạch biết đó là do thân thể không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà chảy nước miếng, cũng tưởng tượng được bộ dạng mình lúc này có bao nhiêu chật vật. "Tăng thêm độ lớn, cô ta vẫn còn ý thức." Dường như có ai đó nói gì, ngay sau đó, đau đớn mãnh liệt ùa đến. Lam Khiên Mạch nắm chặt ra trải giường, muốn phân tán sự chú ý của mình. Cổ tay gầy nhỏ của cô bị sợi dây ma sát phá, trên da thịt còn rỉ rả máu tươi, nhuộm đỏ ra trải giường trắng tinh bên dưới. Gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, giống như dây cung bị kéo căng tùy lúc sẽ gãy mất. Những hình ảnh mơ hồ không rõ theo tiếng ồn càng lúc càng nhiều như chấn động vọng về trong đại não, bọn họ như là côn trùng đang muốn cắn gặm thịt người sống, vùng vẫy muốn gặm lấy đầu nàng, từ bên trong để chui ra ngoài. "Hah a… ah!" Cuối cùng không khống chế được tiếng gào rít chói tai, Lam Khiên Mạch mở miệng thở dốc. Nàng cảm thấy mình sắp chết, ở chỗ này, bị những tên cặn bã dùng thủ đoạn buồn cười như vậy hành hạ đến chết! Nghĩ tới đây, hàm răng run rẩy của nàng cắn môi dưới, trợn to hai mắt nhìn những kẻ mặt đang mỉm cười đứng bên cạnh giường. Trong mắt bọn họ rõ ràng toàn là giễu cợt, giống như đang thưởng thức một con vật đang ngã gục ra sức giãy dụa. Ha ha, thật không nghĩ đến mình sẽ lưu lạc thành như vậy. Lam Khiên Mạch cô không được, càng không thể trở thành trò cười cho những kẻ này. "Ha ha, rất.. đắc ý sao?" Nghe giọng Lam Khiên Mạch có chút run rẩy nói, mặt những kẻ kia giật mình nhìn nàng, giống như không nghĩ tới nàng còn có thể nói được. Nhìn thấy con ngươi kia tan rã không hiểu rồi lại ngưng tụ, rõ ràng đạt đến cực hạn, cũng đạt đến mức giãn nở hết cỡ, không thể khép lại. Có lẽ là cực kỳ đau nhức, cũng có thể quá mức miễn cưỡng. Đôi mắt trong sạch kia phủ đầy phức tạp cùng tơ máu, bọn họ như cây khô ngang ngược chiếm giữ bên trên, trong đó còn xen lẫn căm hận và không cam lòng. Căn bản đây không phải ánh mắt con người, mà giống ác ma từ địa ngục hơn! Thấy Lam Khiên Mạch nhìn bọn họ chằm chằm như vậy, những kẻ đó sợ hãi lùi về phía sau, có vài kẻ còn xoay người đi khỏi. "Mở tối đa." Lúc này tên bác sĩ đứng đầu đột nhiên ra lệnh. Chuyện tiếp đó xảy ra Lam Khiên Mạch cũng không nhớ rõ, nàng vì không chịu nổi sự đau khổ này mà bất tỉnh. "Lam Khiên Mạch… tỉnh mau tỉnh… Lam Khiên Mạch…" Trong lúc mê man, nghe được âm thanh quen thuộc của người nào đó, Lam Khiên Mạc mở mắt ra nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm nằm trên người mình mặt đầy lo lắng nhìn nàng. "Thanh Hạm…" Suy nghĩ trong lòng thốt lên, Lam Khiên Mạch đưa tay vô lực ôm lấy Ngôn Thanh Hạm, thân thể run rẩy như là rổ sàng vậy. "Không sao, chỉ là ác mộng thôi, đừng sợ." Thấy bộ dạng Lam Khiên Mạch như là không ai giúp, Ngôn Thanh Hạm không kiềm được ôm lấy nàng, bàn tay ấm áp có lực vuốt ve tấm lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ý muốn để người trong ngực khá hơn một chút. Thân thể hai người lúc này hợp chung một chỗ, Ngôn Thanh Hạm có thể cảm giác được nhịp tim Lam khiên Mạch đập rất nhanh. Trong đó tràn đầy sợ hãi. Cô rất muốn biết, thật ra là chuyện gì lại khiến cho người này sợ hãi đến như vậy. Mùi vị quen thuộc, cảm xúc chân thật, an ủi dịu dàng, Lam Khiên Mạch cũng ý thức được mình không phải mơ. mà là thực tế. Nàng có chút bối rối buông cái ôm của Ngôn Thanh Hạm ra nhìn chung quanh, phát hiện tay mình còn vô nước biển, bao tay bên cánh tay trái cũng không bị chạm đến. Tốt rồi… cô ấy không phát hiện. "Tôi đang ở đâu đây?" Lam Khiên Mạch nhẹ nhàng hỏi, cả người lại khôi phục hình dáng vô vị thường ngày, giống như cái người yếu đuối khi nãy không phải là nàng. "Cô sốt cao đến 39 độ, xỉu ở nhà hàng, tôi không biết địa chỉ nhà cô, không thể làm gì khác hơn là đưa cô về nhà tôi, tôi mới gọi bác sĩ tư nhân của Ngôn gia đến xem cho cô, cũng đã tiêm thuốc, nếu như ngày mai vẫn không khỏe, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện." Ngôn Thanh Hạm cũng không ngại thái độ nóng vội của Lam Khiên Mạch, vẫn ân cần đem chăn đắp kín người nàng, lau khô mồ hôi trên trán cho nàng. "Cô có muốn ăn chút gì không?" "Trà, tôi muốn uống trà." "Hả.. được rồi, tôi pha cho cô." Yêu cầu của Lam Khiên Mạch khiến Ngôn Thanh Hạm có chút nghi ngờ, thân là đại tiểu thư Ngôn gia cũng ít bệnh, từng chăm sóc người bệnh thì chưa. Nhưng cũng không phải là không biết nên làm gì, cô ấy là người bệnh cần uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều, nhưng lần đầu tiên gặp phải người bị sốt mà lại đòi uống trà. Nhìn ánh mắt kiên quyết của Lam Khiên Mạch, cô tin là nếu cô không pha trà cho nàng, sợ là người này có khát cũng sẽ không chịu uống những thức uống khác. Vì là ở nhà nên Ngôn Thanh Hạm đã sớm thay đồ công sở thành đồ mặc nhà. Không có trang sức cầu kỳ chỉ là chiếc áo thun rộng thùng thình màu trắng cùng chiếc quần dài. Chỉ là đồ đơn giản nhưng khi phối với nhau mặc trên người Ngôn Thanh Hạm cũng không bình thường nữa. Trắng tinh khiết, vàng hoa lệ, tím tao nhã, đen điềm tĩnh, đỏ nhiệt tình, xanh mát mẻ, bất kể là y phục có màu sắc gì khi mặc trên người Ngôn Thanh Hạm đều hết sức đẹp mắt. Nữ nhân này cho dù như thế nào thì lối ăn mặc đều có mang chút gì đó vân đạm phong kinh cao quý. Đây cũng không phải do sự nổi bật do quần áo tạo nên hay bắt chước mà có, mà là nó đã thấm từ trong xương tủy khí chất đó. Thấy cô đứng dậy đi tới phòng khác, cầm dụng cụ pha trà quay về. Vén mái tóc vì hoạt động mà rớt xuống, nhẹ nhàng vén lên lộ ra dung nhan xinh đẹp, không chút nào xộc xệch, thêm vài phần thẳng tắp cùng vài phần tự nhiên. Lúc này Lam Khiên Mạch chú ý đến, cho dù chỉ là những động tác bình thường thì Ngôn Thanh Hạm vẫn để sống lưng mình thẳng tắp, không có chút cảm giác nào là lười biếng. Nếu không phải được dạy dỗ ở nhà cực tốt, căn bản không cách nào làm được điểm này. Nhìn cô ấy ngồi trên sofa nghiêm túc pha trà, Lam Khiên Mạch cong miệng cười nhẹ một cái. Đã bao nhiêu lâu không có người vì nàng mà làm như vậy? Dường như ngoại trừ bà chủ Lăng Vi không đáng tin kia ra, thì trong năm năm qua cũng không ai đến đối đãi với nàng như vậy. Từ lần đầu tiên khi bắt đầu gặp mặt Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch đã biết nữ nhân rất đặc biệt. Cô ấy thật sự rất giỏi, quý hơn nữa từ trong xương cô ấy đã tồn tại khí chất quý phái, khí thế cùng dịu dàng tao nhã. Cho dù đối mặt với tiền đồ không biết được, nhưng cô ấy vẫn không hề sợ hãi, vẫn luôn duy trì trầm tĩnh và yên ổn. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, Lam Khiên Mạch cũng cảm thấy yên tâm. Đó là bất kỳ người nào, kể cả bản thân nàng cũng không thể tự mình cho được. Nàng rất muốn biết một nữ nhân như vậy sao lại đến Tiêu Tương Các, tại sao lại chỉ muốn tìm cái tên Lăng Vi. Liên quan đến cô ấy trước đây ở thành phố X còn có một hôn lễ lớn, sắp đến gần tận cùng chân tướng nhưng lý do hiện lên trong đầu lại bị xao nhãng. Cho đến giờ Lam Khiên Mạch vẫn còn nhớ, khi nàng hỏi Ngôn Thanh Hạm lúc đó có muốn □, thì biểu tình nữ nhân kia có bao nhiêu hứng thú. Đó là một sự kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, rõ ràng là tức giận nhưng lại khắc chế cảm tính. Dĩ nhiên trong đó cũng có chút mong đợi. Nhưng mà Lam Khiên Mạch lại coi thường tình cảm vô dụng của cô, chỉ phóng đại quan trọng phần mong đợi kia. Vì vậy cô mới đưa Ngôn Thanh Hạm đến phòng nghỉ tạm thời của mình, chứ không phải là phòng làm việc để chiêu đãi những khách khác. Lam Khiên Mạch thích nữ nhân, những khách hàng của cô đều là nữ nhân. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện này với nữ nhân, nhưng lại là lần đầu tiên hèn mòn lấy lòng một người. Từ trong xương, Lam Khiên Mạch đã rất kiêu ngạo, nàng luôn khắc sâu một nguyên tắc trong tâm hồn mình, cho dù là người nào thì cũng không thể phá vỡ. Nàng không bao giờ dùng miệng để phục vụ bất kỳ ai, càng không tùy ý để lộ thân thể của mình. Ngôn Thanh Hạm là một người ngoài ý muốn, khi vừa đến nháy mắt đã khiến mọi nguyên tắc trong nàng sụp đổ. Mà đối phương có phản ứng sau khi yêu vui vẻ bao nhiêu cũng đã trong dự liệu của nàng. Là người hoàn mỹ đi chăng nữa thì cũng sẽ có sai sót, Lam Khiên Mạch biết Ngôn Thanh Hạm sẽ vội vàng vạch rõ giới hạn với mình đây cũng là chuyện thường tình. Trên thực tế, nhiều khách được nàng chiếu cố qua cũng đã vội vàng trở thành người đường ai nấy đi, dù trước đó vẫn còn nằm dưới người mình mà nở rộ. Cho nên khi Ngôn Thanh Hạm nói ra những lời đó thì Lam Khiên Mạch cũng không có cảm giác gì. Nếu như không tính đến sự mất mát và đau khổ trong lòng nàng, thì thật sự cũng chỉ là một cuộc làm ăn bình thường. Nhưng mà, thông minh như Lam Khiên Mạch, nàng cũng cảm giác được Ngôn Thanh Hạm đối với mình có hiếu kỳ cũng có chút hảo cảm với mình. Vì vậy, cũng đem tình cảm không nên thuộc về các nàng xóa bỏ hoàn toàn, nàng nói ra lời trái lương tâm, chỉ hy vọng quan hệ giữa mình và Ngôn Thanh Hạm có thể đoạn tuyệt lúc này, sẽ không còn dính dáng tới nữa. Nhưng mà… Nhìn nữ nhân kia mang trà cho mình, bởi vì nước còn nóng bốc hơi, khuôn mặt trắng nõn của cô cũng hồng lên, đôi mắt đen long lanh như ánh sao, cứ như vậy ấm áp dịu dàng nhìn mình. Ngôn Thanh Hạm tốt đẹp như vậy khiến Lam Khiên Mạch không dời được tầm mắt, nàng thật sự tham luyến nữ nhân tốt đẹp này, cho dù chỉ là yên tĩnh cùng cô ấy sống một chỗ cũng tốt. Ngôn Thanh Hạm, sao cô lại chủ động đến trêu chọc tôi? Muốn nếm thử mùi vị ngày đó hay sao? Hay là cô giống như tôi động phải tâm tư không nên động?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]