-“Mọi người trật tự xếp hàng, tất cả thân nhân tập trung lên vị trí khán đài, các em học sinh tham gia khảo nghiệm đứng thành 100 hàng, mỗi hàng số lượng bằng nhau, năm nay số lượng khảo hạch khá đông, hơn 15000 người nên sẽ chia làm 3 đợt khảo thí, mỗi đội 33 hàng, lần lượt nhận sood báo danh và đợi tới phiên “
Hiệu phó Đỗ Minh Long lại cất tiếng, thân nhân của các thí sinh lục tục kéo nhau lên khán đài, Bão và Băng, Diễm kéo nhau cố gắng xếp vào một hàng cuối cùng bên phải, theo Bão, nếu ở hàng bên cùng chắc sẽ được khảo hạch trước hoặc sẽ là khảo hạch cuối cùng, sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian mà không phải chờ đợi nhiều, nếu cuối cùng thì có thể lên khán đài với bác hai nghĩ ngơi sau đó 2 ngày sau lại xuống tham gia, khán đài có rất nhiều phòng dành cho các đấu sĩ nghỉ ngơi giữa trận đấu.
“bụp”
Bão đang kéo tay Băng đi chen qua hàng ngoài cùng, bỗng va vào người một thiếu niên tạc tạc hắn, tóc màu xanh lam nhạt, mặt mày cực kỳ tuấn tú, đoi mắt cũng màu xanh giống như các diễn viên trong Phim Ấn Độ mà kiếp trước hắn đã từng xem, đứng bên cạnh thiếu niên tóc xanh là 2 thằng với thân hình vạm vỡ,
-‘ Xin lỗi”
Bão gãi đầu áy náy vẫy tay xin lỗi, lúc đó thiếu niên tóc xanh vẻ mặt không đổi, giọng nói có chút băng hàn
-“Mày tưởng giết người xong xin lỗi là xong sao”
“Ơ đù, thằng này mất dạy vl, bố mày sai bố mày đã xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-tinh-ky-truyen/1518285/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.