Bấy giờ mùa xuân, vừa qua tết được hơn tháng, Lý Minh đang ngồi trong phòng tu luyện, thời gian vừa qua hắn bị ngộ độc bánh chưng, thân thể có chút mập, qua một năm ở thôn, hắn bây giờ cũng đã lớn hơn, mặt mũi đã có chút vuông vức, đôi mắt sáng có thần, thêm chút kiên nghị trên khuôn mặt, cũng tính là ưa nhìn, phỏng chừng là đẹp trai nhất đám choai choai trong thôn. Tính cả tuổi mụ hắn năm nay đã mười bẩy, sang năm đã là mười tám bẻ gẫy sừng trâu, hắn bây giờ cũng đã cao gần mét bẩy, ngang lão Tả Ao, chỉ thua lão Đinh một chút.
Lý Minh tu luyện đã đạt tới Khai Mạch bình cảnh nửa tháng nay, linh khí hấp thu vào có chút bội thực, giống như Đà Giang mùa lũ, nước dâng ắp hai bờ sông. Kinh mạch toàn thân hắn lúc này đã vô cùng kiên cố dẻo dai, linh khí đang cuồn cuộn đổ về đan điền như lũ quét, bỗng nhiên cơ thể vang một tiếng, linh khí ầm ầm đổ vào xương cốt toàn thân, theo đó bao nhiêu xương cốt tạp chất bị cuốn ra ngoài, như một trận mưa tẩy trôi bụi bẩn, linh khí cấu trúc lại xương cốt của hắn, tẩy tủy phạt cốt một lần, hắn đột phá Khai Mạch tiến vào Phá Cốt Cảnh.
Một cảm giác khoan khoái chảy xuôi khắp cơ thể, hắn mở mắt kiểm tra thân thế, quanh người thực sự bẩn thỉu, đều có tạp chất từ lỗ chân lông bài tiết dính vào quần áo, cận thẩn dùng tinh thần cảm nhận, hắn thấy xương cốt mình sáng loáng như bạc vừa mới được đánh bóng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/67883/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.