Giờ ngọ ngày hôm sau, lúc sương mù trong cốc tan đi, binh mã lại rầm rộ kéo qua cửa cốc tiến vào Tây Lâm, dàn trận đâu vào đấy. Chẳng qua lúc này Tây Lâm Cung nhân mã đã tề tựu đông đủ, khoảng rừng bị san bằng phía trước là bạt ngàn yêu thú nhe nanh múa vuốt, độc vật nhiều vô số kể, rắn rết nhung nhúc từng đàn, Hoàng Lâm Cung Chủ không thấy, chỉ có Bạch Viên Tôn Sơn.
Lý Minh lúc này mới thong dong cưỡi ngựa từ sau đi lên, khuôn mặt ung dung, nhưng kỳ thật trong lòng một mảnh lạnh buốt, đám yêu thú trước mặt nhiều tới chục vạn, khiến hắn không rét mà run.
“Chỉ với đám yêu thú này, nếu để tràn qua cửa cốc sẽ là một hồi đại họa, máu chảy thành sông.”, Lý Minh cảm thán trong lòng.
Tôn Sơn chỉ Lý Minh nói: “Lý Chưởng môn, hai bên xưa nay giao hảo không tồi, cớ gì dấy binh động can qua, làm hòa khí tổn hại?”
Lý Minh nghiêm mặt nói: “Bạch Viên Vương nhầm. Chúng ta khi nào giao hảo tốt, các vị vẫn thường lén lén lút lút chạy qua cốc sát hại dân chúng, hòa khí trước nay vốn đã bị các vị xem nhẹ!”
Tôn Sơn cười lạnh nói: “Lý đạo hữu tuy là Hình Khí Chưởng Môn Nhân, đức cao vọng trọng, nhưng ngươi quát tháo không nổi ở Tây Lâm.”
Lý Minh cười nói: “Bạch Viên cũng quát tháo không nổi trước mặt ta. Chi bằng quay về gọi lão Hoàng Lâm Thử Vương sang nói chuyện.”
“Bằng ngươi cũng xứng nói chuyện với Cung chủ.”, Bạch Viên Tôn Sơn đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957886/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.