“Lý Minh, mau cứu ta!”, Vũ Thủy sắc mặt tái mét, thảng thốt kêu lên.
Lý Minh nhìn thấy Vũ Thủy bị thương khắp người, quần áo rách nát tứ tung, phần ngực trắng lộ ra quá nửa bèn nổi trận lôi đình chửi mắng Hắc Long Nhân là đồ con hoang, đồ súc vật, sau đó chạy đến hỏi han, chỉnh trang áo quần cho nàng.
Đám người phía sau lưng cười lạnh, Hắc Long Nhân tỏ vẻ đắc ý nhướng mày nhìn Yết Trầm. Từ phía sau núi, một đạo phục binh mấy trăm cao thủ cũng đã sẵn sàng, chỉ đợi Hắc Long Nhân hô một tiếng liền tràn xuống loạn đao phanh thây Lý Minh.
Đột nhiên, Lý Minh ôm trầm lấy Vũ Thủy, bão táp sấm sét chạy như bay, để lại một vệt đen phía sau kéo dài hàng dặm, Hắc Long Nhân miệng đang định hô lớn xuống lệnh, bỗng trở nên ú ớ không nói thành lời.
“Hắn chạy, hắn chạy mất rồi, mau truy sát cứu về Tứ muội!”, Yết Trầm tế lên một đạo băng kiếm lướt đi, Hắc Long Nhân lúc này bừng tỉnh cũng gào thét hóa thành Hắc Giao cưỡi mây đuổi theo.
Hắc Long Nhân tốc độ bạo tăng, vượt qua cả đám huynh đệ Yết Trầm, đuổi gần sát Lý Minh, từ chỗ chỉ nhìn thấy vệt đen đã trông ra Lý Minh nhỏ xíu phía xa xa vác trên vai Yết Khanh, vị Tứ muội kia.
Thế nhưng Hắc Long Nhân pháp lực còn kém, chỉ oanh liệt được trong chốc lát, về sau lại đâu vào đó, bị huynh đệ Yết Trầm cưỡi phi kiếm vượt lên, tới lúc này thì cái bóng của Lý Minh bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957879/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.