Ngày đó, Oanh Thải một thân đạo bào xanh biếc, trường kiếm tỏa ra hung uy ngập trời, đại chiến mấy trăm hiệp cùng Triệu Khuông, thần thông san phẳng một mảnh cung cấm.
Cuối cùng kiếm phất hợp nhất, Oanh Thải thi triển ra tuyệt kỹ tối cao nàng lĩnh ngộ được trên Long Sào Hi Thập Sơn, ngàn vạn sợi tơ hóa biển kiếm, cả không gian tràn ngập chi uy, một đạo phất trần kinh thế hãi tục không những đánh trọng thương Triệu Khuông mà có dọa cho địch nhân hồn bay phách lạc.
“Oanh Thải tiểu đạo cô cùng bọn huynh đệ thừa thắng xông lên, truy kích Triệu gia nhân mã, đuổi bọn hắn chạy như chó nhà có tang, một đường đánh phá vào tận sâu bên trong cấm chế, thu về rất nhiều bảo vật, công pháp. Ta ngày đó cũng cải trang thành một cái tiểu nhi chạy đi chạy lại rất náo nhiệt.”, Ngư lão hồ hởi.
Lý Minh nhiệt huyết dâng trào, máu nóng chảy ngược trong huyết quản, hận mình không thể ra đời sớm hơn một hai trăm năm, tranh đoạt cùng anh hùng thiên hạ.
“Bọn tiểu tử thời nay toàn một lũ vô dụng, đụng một chút liền khóc cha gọi mẹ, kêu tới một đám trưởng bối cũng vô dụng không kém.”, Ngư lão nhìn thấy Long Sào Tổ Cung tràn ngập một đám người chẳng mấy vui vẻ gì.
Lý Minh vẻ mặt chờ mong, phấn khởi hỏi: “Ngư gia, thấy ta thế nào?”
“Ngươi, ta thấy Điếu sư huynh mù mắt mới mang ngươi về cốc.”, Ngư lão thẳng thừng chê bai.
Lý Minh mặt đen, hô lớn: “Ngư lão tử, cùng cảnh giới đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957873/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.