Lôi đình gào thét, ly hỏa rợp trời, thần long bay lượn, Diêm Ngục bị đánh tan tác, Diêm Hoàng mất tay hai, chân không lo nổi bản thân mình, bị lão Tả cùng lão Đinh nghiền ép liên tục, một hồn một phách còn lại của lão lung lung muốn tan rã, Diêm Ngục uy áp càng lúc càng yếu, Diêm Hỏa cùng u hồn bị hồ lô của lão Tả hút mất phân nửa, nửa còn lại bị đầu quyền của lão Đinh đánh hỏng.
Những tưởng Diêm Hoàng phải chết thì đột ngột lão lại há miệng cười lớn, tiếng cười của lão chứa đầy mỉa mai, lão nói: “Lý Minh, sau này ta sẽ có đại lễ cảm tạ.”
Đúng lúc này Vong Xuyên Giang nước sông sôi sùng sục bỏng chết vô số oan hồn trôi bên trong, Khúc Tào ngừng quan chiến vội vã xách thương nhảy vào mặt sông, đột nhiên hắn bị một lực lượng cường hoành hất tung lên trời, xương sườn bị đánh gãy năm sáu rẻ, Liễu Tào thất kinh vội vã tế Thạch Quan ứng chiến, Hứa Tào đón đỡ lấy Khúc Tào.
Một bàn tay đầy lông lá từ dưới sông nhô lên đập văng Thạch Quan, Liễu Tào phun máu bay đi, một bộ thân thể khổng lồ từ dưới lòng Vong Xuyên nổi lên hướng phía hắc động lao đi.
“Diêm Hoàng pháp thân, mau chặn hắn lại!”, Khúc Tào hò hét, bốn phương tám hướng âm binh âm tướng đổ về Vong Xuyên, thiên la địa võng bày ra, Khúc Tào đích thân chủ trì trận thế hình thành một xoáy nước đen đặc khổng lồ cuốn lấy chân của Diêm Hoàng pháp thân, Liễu Tào đẩy ra nắp Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957857/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.