“Lý Minh!”, Hắc Quy ô ô khóc lớn cõng lấy Từ Thức trên lưng, Từ Thức giống như bị thương cực nặng, trước bụng có một lỗ thủng rất to, thịt da đã thối rữa xung quanh bốc mùi hôi thối.
Lý Minh nổi đóa quát lớn: “Hắn bị làm sao?”
Hắc Quy lại khóc một tiếng nói: “Hắn đánh đổi tính mạng cứu ta, Lý Minh ngươi mau cứu hắn.”
“Kẻ nào làm chuyện này?”, Lý Minh quát rống lên.
Hắc Quy đưa mai rùa chỉ, cùng lúc La Độc cũng đứng dậy nhìn vào mắt Lý Minh nói: “Là ta.”
Đột nhiên Lý Minh thấy đất trời quay cuồng, cảnh vật đảo lộn, bản thân lạc vào một thế giới ngục tù tối tăm bao la đầy ma quái, u minh khí phủ kín mọi ngóc ngách, oan hồn gào thét khắp nơi. Hắn kinh hoảng tế lên Truy Hồn Xích vụt mạnh, tử xích lóe lên sắc tím đan xen khắp nơi, bóng xích giăng kín không gian kéo theo từng vết rách hiện ra, thế giới ngục tù vặn vẹo, một tia sáng chiếu qua vết rách rọi xuống, Lý Minh phi thân theo đó chạy ra.
Hắn vừa thoát ra được thế giới ngục tù kia lập tức quay về chính điện, hắn kinh nghi nhìn xung quanh, lúc này dưới chân Triệu Thất đã bị đoạt mất, Lý Minh nheo mắt nhìn về La Độc đang mỉm cười, gã nói: “Khá lắm, vậy mà thoát được huyễn cảnh của ta.”
Triệu Khuông tiếp được Triệu Thất liền cho người dốc sức chữa trị, vẻ mặt lão lại quay về lúc đầu tươi cười hỏi Lý Minh: “Lý chưởng môn, chỗ kia còn hai vị tiểu huynh đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957855/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.