“Lý chưởng môn, vừa rồi con mắt cùng thạch quan khổng lồ kia là của ai? Ngươi đừng dọa bần đạo.”, Lão Hư Vi run nói.
Lý Minh cười đáp: “Hư chưởng môn công phu hộ mạng là bậc nhất thiên hạ, dăm ba cái bảo vật của lão Diêm Vương thì nhằm nhò gì với Hư chưởng môn.”
Hư Vi cùng Tôn Tiễn nghe Lý Minh tụng tới tên lão Diêm Vương không lạnh mà rét, khắp người lỗ chân lông dựng đứng, thạch quan cùng con mắt kia quá khủng bố, bọn Ức Đồ chui vào khó mà sống nổi, vậy là cái kế hoạch kinh khủng của Đô Hoàng cũng sớm dẹp, lão Hư Vi thở phì một hơi.
“Lý chưởng môn, chúng ta cáo từ ở đây, Lý chưởng môn chớ đi theo sư đồ nhà ta, vô ngã vô vi, bần đạo sợ.”, Hư Vi đuổi khéo.
Lý Minh tươi cười đáp: “Cùng đường cùng đường!”
Được thêm chục dặm phi hành, Hư Vi lão nhân dừng lại nói: “Vất vả Lý chưởng môn đưa tiễn, chúng ta không cùng chí hướng, Lý chưởng môn đừng dọa bần đạo.”
“Cùng đường, cùng đường, ta đang tiến về Huy Cung, hẳn là Hư chưởng môn cũng tới đó.”
Hư Vi đạo nhân méo mặt nói: “Quả vậy, bần đạo được mời tiến về Huy Cung, nhưng chúng ta tốt nhất cách xa nhau ra một chút, vậy bần đạo cáo từ đi trước.”, Dứt lời, lão xách Tôn Tiễn đằng vân giá vũ lao đi, nhưng một đoạn dài quay lại vẫn thấy Lý Minh đang bám sát, lão đi chậm thì Lý Minh đi chậm, lão chạy nhanh thì Lý Minh cũng chạy nhanh, hắn giống như cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957852/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.