Hư Vi đạo nhân phóng ra cước lực điên cuồng chạy, nơi lão phi qua gió cuốn cát bay hiện ra từng trương thái cực đồ từ bụi đất lơ lửng rồi sụp xuống, Lý Minh bị xách theo chỉ thấy cảnh quan trước mắt trôi nhanh thành bóng mờ, chưa bao giờ hắn thấy có người chạy nhanh như vậy.
Một đoạn đường dài vượt qua núi non trùng điệp, cuối cùng lão Hư Vi dừng lại thở dốc, lồng ngực lão căng phồng, cái mũi tham lam hít lấy hít để, Lý Minh cảm giác được thiên địa linh khí quanh mình đột nhiên xao động, thầm than lão mũi trâu quả nhiên thở mạnh, Lý Minh quay sang nói: “Tôn tặc, mũi trâu già dứt khoát có liên quan tới mũi trâu trẻ, nếu ngươi không nói thật ta liền mắng lão.”
Tôn Tiễn cười gượng nói: “Không dấu gì ngươi, đây là sư phụ ta.”
Ngay sau đó bốp bốp bụp bụp mấy tiếng vang lên liên tục, Hư Vi lão đạo hồi phục công lực liền ra tay trừng trị gã đệ tử bất hiếu, lão tay gõ vào đầu, chân đá vào mông miệng quát: “Ngươi không biết ta hả, ngươi vô tình gặp hả, ngươi tới xem thử hả.”
“Hay lắm, đánh hay lắm. Tôn tặc lúc trước còn nói với ta hắn có một vị sư phụ sợ chết, giống như rùa rụt cổ, hắn còn nói cái gì vô dụng...”, Lý Minh đứng bên cạnh thao thao bất tuyệt.
“Sư phụ, ta không có nói như vậy.”, Tôn Tiễn bị đánh càng đau ra sức chạy nhảy thanh minh.
Lão Hư Vi nghe gia tăng lực đạo quát: “Ngươi còn cãi, đồ bất hiếu, này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957850/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.