Lý Minh phối thảo dược tự vì mình chữa thương, Chiêu Thất Sơn lúc này không một bóng người, Ngũ Diệu huynh đệ để lại cho hắn một phong thư nói rằng bọn hắn cứu Lý Minh một mạng lần này, ân oán đã phân minh, lần sau gặp lại cứ việc thống khoái ra tay.
Bầu trời tơ máu giăng ngang giống như đổ huyết lệ, các phương nhân mã kéo nhau chạy về Chiêu Thất Sơn, Thủy Hoàng Đảo lập tức phát lệnh truy sát Lý Minh, phần thưởng trọng hậu vô cùng, phân nửa số cao thủ truy sát bọn Trần Lộc Vũ Thủy đều đổi hướng sang phía này, lại thêm bọn lâu la bảo vệ thanh danh cho Hiểu Băng Thanh, quang cảnh đông vui như trẩy hội.
Miếu cũ trên đỉnh Chiêu Sơn, tơ nhện giang ngang kín mái, bụi bặm phủ một lớp dầy, cột gỗ bị sâu mọt gặm tới nham nhở, khói nhang nguội lạnh, chiếc lư hương bằng đồng hoen ố dễ có tới trăm năm không ai để ý, Lý Minh nghi ngờ đi loanh quanh đã mấy vòng, trước khi hôn mê hắn vẫn nhớ đạo ánh sáng kia phóng ra từ tòa miếu cũ này.
“Lên!”, Lý Minh quát to, thân thể lăng không, thần thức phóng thích, Chu Diên Cổ Kiếm cũng tế ra, cả người bày ra tư thế chiến đấu, hắn muốn tái hiện một màn kia nhưng ngay cả một con kiến cũng không thèm để ý.
Lý Minh hạ xuống gãi đầu đi tới đi lui, đoạn thở dài vào miếu tế bái, hắn đốt một nén nhang cắm vào lư hương tế bái: “Tổ tiên có linh mong các ngài phụ hộ đồ trì, giúp đỡ tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957848/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.