"Hô!", Lý Minh thở mạnh tản đi Thái Cực Đồ nằm vật ra đất không nhúc nhích, hắn quá thoát lực không cách nào động đậy, chỉ còn nằm bẹp ra hít lấy hít để, đem linh khí ào ào đổ vào kỳ kinh bát mạch khôi phục pháp lực. Đinh Kiền vẫn chống kiếm đứng trơ ra đó, xích hỏa hai hốc mắt chỉ còn như hai ngọn nến lay lắt trước gió, tùy thời thổi một hơi liền tắt ngúm.
Đột nhiên từ xa có tiếng cười khúc khích vọng tới: "Ồh. Đây chẳng phải Hình Khí Môn Lý công tử oai chấn Hống Sơn sao!", tiếng nói du dương nhẹ nhàng giống như muốn ru cho Lý Minh chìm đắm vào giấc ngủ, đôi mắt hắn lờ đờ muốn sụp xuống.
"Lý đại ca bị thương ư, để tiểu muội muội tới giúp đại ca!", một bóng hình xinh đẹp thướt tha đáp xuống, sau lưng nàng đeo một cây thất huyền cầm, dung mạo mười phần xinh đẹp, thân hình lồi lõm bỏng mắt.
Lý Minh giống như muốn ngủ mà lại không ngủ được, mắt hắn mấy lần nhắm nghiền rồi lại trừng lên khiến cho vị cô nương xinh đẹp thoáng chút ngạc nhiên, thầm khen định lực hắn mạnh mẽ, Lý Minh mê sảng nói: "Muội tử là?"
Vị cô nương lại cất lên giọng nói du dương: "Tiểu muội là Hồ Điệp Nhi, ân sư của muội là Thiên Hoa Tông Chủ, ca ca cứ gọi muội là Điệp Nhi.", giọng nói của nàng chất chứa kỳ lạ âm luật, cỏ cây xung quanh cùng vì nàng mà đung đưa rũ xuống, môn công phu nàng luyện gọi Huyễn Âm Công, dựa trên âm luật lắt léo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-thien-quyet-bach-viet-tranh-menh/2957831/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.