Sao mọi người giỏi thế, nhiều bạn đoán được đến 80-90% mấy cái hint tui thả ở chương trước.
***
"...nếu đã không thể trở về như cũ, mình bắt đầu lại được không?"
Lời đề nghị của Uyên khiến Tùng Anh rơi vào quãng lặng vô hình, vừa là rung động, vừa là xúc động. Nếu như một người vừa bị tổn thương chuyện tình cảm tìm gặp được người sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với mình, thì việc bị lay động cũng là điều dễ hiểu.
- Hoá ra mày vẫn tốt với tao.
Tùng Anh nói một cách cảm kích. Nhưng sao hai hàng mi cậu ấy lại rũ xuống nữa rồi, thái độ và âm điệu cũng trở nên chua xót:
- Chứ không như người kia. Tao không ngờ người ta làm ra được chuyện đó, thậm chí lúc nhờ người ta cầm hộ giày, tao chưa từng nghĩ sẽ có ngày nó làm như vậy với tao. Kể cả người ghét tao trước giờ cũng chưa bao giờ cố tình làm hại đến sức khoẻ của tao.
Xuôi theo cảm xúc tự nhiên của Tùng Anh, Hải Uyên gật đầu buồn bã:
- Không ngờ trên đời có người làm ra được chuyện đấy. Nếu như mày bị gì nghiêm trọng hơn là trẹo chân thì không biết còn đáng sợ như thế nào.
Sắc mặt Uyên trông bất ngờ và thật sự lo lắng chứ không hề giống giả vờ diễn. Con bé vừa nói vừa cúi đầu, nhíu mày rất sợ hãi, nhưng sao ngay khi nó ngẩng lên, lại không thấy tâm trạng Nguyễn Tùng Anh cũng giống như mình.
Nói cách khác, vẻ mặt cậu ta biến đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-quat-da-xay/3595665/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.