Gặp khó khăn về chân, Tùng Anh không tự đi học được, mỗi lần di chuyển giữa các tầng cầu thang đều bất tiện và tốn thời gian. Mẹ cậu ta không thường xuyên ở đây nên không phải ngày nào cũng đón đưa được. Đâm ra Trịnh Dương Linh là người đón Tùng Anh đi học, đi về, và đưa cậu ta lên lớp, thậm chí đưa đi vệ sinh.
Linh lúc nào cũng kêu "tao phải bỏ cả người yêu để đón con lợn Tanh đi học".
Có lẽ vì thấy điều đó, giáo viên chủ nhiệm đã đưa ra một quyết định:
- Dương Linh đổi chỗ cho Trâm để tiện giúp đỡ Tùng Anh nhé.
Ừ thì Linh không có vấn đề gì, căn bản đổi chỗ từ ngồi cạnh Huy Bằng sang ngồi cạnh Tùng Anh đối với nó không có khác biệt lớn, đều được ngồi cạnh bạn thân mà.
Còn với Trâm, đây xem như là sự giải thoát cho bầu không khí khó chịu giữa hai đứa trong thời gian qua cũng được thôi. Nhưng ở một khúc nào đó, sao Trâm cứ cảm giác không vui khi bị đổi chỗ. Nó ghét Tùng Anh, nhưng không có nghĩa là không muốn ngồi cùng bàn với cậu ta...
Nguyễn Tùng Anh đồng ý với cô giáo về việc đổi chỗ.
Lúc đặt balo và sách vở xuống bên cạnh Vũ Hoàng Huy Bằng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Trâm là..."mặt thằng này nhìn healing quá".
Bằng hướng nội bình thường, không phải kiểu người nói chuyện quá nhiều mà chỉ nói với ai chơi thân. Ở cậu ta có một cảm giác đơn giản, dễ tính, thoải mái, chữa lành.
Bảo sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-quat-da-xay/3595662/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.