Nghe lời dọa nạt viển vông của Phong, Trâm chỉ thong thả đứng khoanh tay, thái độ dửng dưng như không:
- Mách thử cái, Tanh mà tin thì tao gọi mày bằng cụ.
Phong cười haha. Đúng rồi, Tùng Anh sẽ không tin đâu vì làm gì có căn cứ, chưa kể hai thằng đấy chả ưa nhau, đến nói chuyện bình thường còn khó chứ mách lẻo thì càng không thể nào. Chung quy Phong chỉ dọa Trâm thôi.
Đang nói chuyện bình thường, bỗng nhiên có quả cầu lông từ đâu bay ra văng thẳng vào mặt Phong. Phong giật nảy mình và kêu lên oai oái:
- Á á á!!
Phong Lê giỏi nhất là làm lố, nó có thể lố bịch hóa mọi thứ. Bởi vì kia chỉ là một quả cầu bé xíu thôi mà.
Phong nhặt quả cầu lên, giương mắt tìm xem con nào thằng nào vừa đánh cầu vào trúng khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi của mình. À, hóa ra là con bé Dương Phương Mai, cái người đang đến gần cùng với vợt cầu lông trên tay, môi nở nụ cười tội lỗi.
Mai ôm miệng áy náy, khi lại gần thì nó suýt xoa:
- Úi xin lỗi nhé.
Hóa ra Phương Mai đang tập đánh cầu cao tay với lớp trưởng. Quả cầu vừa rồi là do Mai đánh về phía này.
Con bé chìa tay ra, ý muốn xin lại quả cầu đang ở chỗ của Phong. Nhưng Phong cứ ngẩn tò te mà nhìn chằm chằm Mai như không hề có ý định trả lại. Đến khi Trâm phải đánh cho một cái thì Phong mới sực tỉnh:
- Trả cầu cho bạn tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-quat-da-xay/3595653/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.