Sau khi kết thúc buổi đi chơi và về nhà. Ngày chủ nhật trong lúc chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn trưa, Nguyễn Tùng Anh đứng trước giá đựng giày và tự hỏi, đôi giày trắng đá bóng của mình đâu rồi nhỉ.
À, nó vẫn ở trong cốp xe của Trâm.
Cậu ta bèn rút điện thoại nhắn tin hỏi. Trâm cũng phản hồi lại xác nhận đúng là đôi giày vẫn ở đó thật.
Vì xíu nữa đường về cũng tiện qua nhà Trâm nên Tùng Anh hẹn nó 20 phút nữa sẽ đến lấy giày. Trâm liền ok đồng ý.
Thực ra giày thì hôm đéo nào đi học gặp nhau lấy lại cũng được, nhưng căn bản là Tùng Anh thích thế.
Nhân tiện đang ở trước cửa quán đồ uống, Tùng Anh có ý này:
Tanh lanh chanh[Cậu ăn cơm chưa]
Trâm bị hâm[Vừa ăn r][Sao thế cậu]
Tanh lanh chanh[Cậu unc ko]
Trâm bị hâm[Hả][Sao cậu tốt thế]
Tanh lanh chanh[Thế có uống ko??]
Trâm chẹp miệng, đánh hơi được mùi quen quen. Sao Nguyễn Tùng Anh có dấu hiệu giống với mấy thằng từng tán Trâm vậy. Mặc dù không phải nhắn tin suốt ngày nhưng quả thực rất thường xuyên một cách tự nhiên, phần vì tụi nó có chung nhiều chủ đề và mối quan hệ bạn bè để bàn tán, sở thích chơi game, hỏi làm bài tập chưa cho chép với, hỏi xem mai đi học mang gì để ăn...
Thi thoảng cũng hay khoe nhau hôm nay ăn gì, đang đi đâu, thấy bầu trời đẹp cũng chụp, dừng đèn đỏ cũng chụp, mấy cái xàm xàm như kiểu con Gucci đang ngoạm dép cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-quat-da-xay/3595651/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.